Chương 10: Lại mặt
Hứa Phỉ ôm lấy nàng từ phía sau, tư thế thân mật, hắn ghé sát bên tai nàng, hơi thở dần vững vàng.
Mặt đất lộn xộn, hắn gom lại xiêm y đã cởi ra một nửa, sau đó tự mình phủ thêm áo ngoài, kéo chiếc chuông dài bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liên Nhi cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp người.
Tuệ Ngôn không tiến vào, mà gọi Tử Châu đi lấy xiêm y, tiếp theo nàng lại nghe thấy Hứa Phỉ gọi người chuẩn bị nước.
Sau khi làm chuyện hoang đường, Liên Nhi có tật giật mình, cảm thấy dường như tất cả mọi người trong phủ đều đang dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn nàng. Nàng xấu hổ buồn bực vì bản thân không đủ định lực, quả thực không có tiền đồ.
Vì thế, sau khi tắm gội thay xiêm y xong, nguyên một buổi chiều nàng đều ngắm hoa ở hậu viện, không muốn nhìn thấy Hứa Phỉ.
Trời đêm tháng tám, trong đình viện mơ hồ có tiếng ve kêu, bọn nha hoàn buông mành ngăn chặn côn trùng xuống, Liên Nhi trở lại sân viện của hai người, lụa mỏng trên mặt đất bị gió nhẹ cuốn lên.
Hứa Phỉ nghiêng người đưa lưng về phía nàng, hắn ngồi bên cạnh bàn uống thuốc, có thể đã quá quen thuộc, nên hắn không hề lộ ra bất cứ biểu cảm khác thường nào, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh.
“A Phỉ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ngồi xuống cạnh bàn, quan tâm nói: “Thế nào, có đắng hay không?”
Hứa Phỉ mỉm cười lắc đầu, đợi hắn uống thuốc xong, nha hoàn đứng bên cạnh bưng trà xanh tới cho hắn súc miệng, Hứa Phỉ dùng khăn lau miệng, nói: “Chúng ta ăn cơm thôi.”
Đồ ăn trên bàn tương đối thanh đạm, vốn dĩ Liên Nhi cũng không đói bụng, nàng tùy tiện dùng một chút, sau đó chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Ban ngày cùng hắn làm chuyện hoang đường như vậy, mấy ngày kế tiếp nàng không muốn làm loại chuyện đó. Nghĩ thôi cũng cảm thấy thân thể hắn không thể chịu đựng nổi, sau lần này, thật ra nàng càng không có ý định viên phòng với hắn.
Như vậy đã đủ thoải mái rồi, huống chi chỗ đó của A Phỉ …
Mặc dù nó màu hồng nhạt, nhưng vẫn có chút dọa người.
Dường như Hứa Phỉ đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, hai ngày kế tiếp hắn ngoan ngoãn ôm nàng ngủ, không có động tác gì khác thường. Mỗi khi rảnh rỗi, hai người thường xuyên dành thời gian tại thư phòng, Hứa Phỉ đọc sách, Liên Nhi phổ nhạc.
Hứa mẫu gọi Liên Nhi tới nói chuyện hai lần, còn tặng nàng hai bộ trang sức. Liên Nhi xuất thân từ gia đình giàu có, không thiếu vàng bạc châu ngọc, khi nàng cẩn thận nhìn kỹ hộp trang sức thì mới nhận ra rằng, hai bộ trang sức này do chính tay Ngô Dung - thợ thủ công giỏi nhất kinh thành làm ra, đồng thời bản thân nó cũng ẩn chứa những ý nghĩa sâu xa. Theo lời đồn, trong lễ hội hoa đăng ông vừa gặp đã thương một nữ tử, sau đó ông làm ra bộ trang sức đơn giản đầu tiên, sợi bạc mỏng manh, mây bay giữa sương mù, phần đuôi của chiếc trâm bạc được làm thành hình trăng non, lấy từ ý nghĩa của câu “Doanh Doanh trên lầu nữ, sáng trong đương song cửa”. (Trích trong bài thơ Cỏ xanh bên sông của một nhà văn thời Hán, viết về cuộc sống đời thường của một thiếu nữ khao khát tình yêu)
Sau đó, Ngô Dung tìm hiểu tin tức của nữ tử kia ở khắp nơi, nhưng rồi ông biết được vị mỹ nhân ngày đó đã tiến cung, trong nỗi buồn thương mới làm ra bộ trang sức tuyệt đẹp vô cùng quý giá thứ hai, Liên Nhi đưa tay chạm vào, châu ngọc lạnh lẽo.
Đồ vật như vậy, tất nhiên sẽ không lấy ra bán, mới chỉ đưa ra trưng bày triển lãm một lần mà thôi, vô số nữ tử ao ước có được nó, nhưng cho dù bọn họ có trả bao nhiêu bạc, Ngô Dung đều không bán, giờ phút này hai bộ trang sức đó đều tới tay Liên Nhi.
Nàng đoán rằng Ngô Dung chỉ nguyện ý tặng cho người có duyên, Hứa phủ là dòng dõi thư hương, có lẽ sẽ thuyết phục được với ông, người như vậy, không thể dùng bạc đả động.
Nàng cất hai bộ trang sức đó đi, không có ý định đeo chúng.
Ngày thứ ba sau khi thành thân, Liên Nhi và Hứa Phỉ trở về lại mặt.
Trang gia và Hứa phủ chỉ cách nhau hai con phố, Liên Nhi luôn có ảo giác giống như mình vẫn chưa xuất giá.
Phụ mẫu mấy ngày không gặp đang chờ nàng trước cổng, ngay cả muội muội Trang Tiểu Mãn mười bốn tuổi cũng nhón chân nhìn ngó. Mãi cho tới khi mọi người nhìn thấy Liên Nhi từ trên xe ngựa bước xuống, khí sắc của nàng không tồi, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Phỉ nắm tay nàng, tiến lên hành lễ, Trang Tài Thịnh ôn hoà bảo hai người tiến vào trong phủ. Trương thị đưa mắt nhìn Tử Châu đứng bên cạnh, Tử Châu hiểu ý, khẽ gật đầu, lúc này sắc mặt Trương thị mới hoàn toàn thả lỏng.
Mấy ngày không gặp mặt tỷ tỷ, Tiểu Mãn có chút dính người, bửa cơm mới dùng được một nửa, nàng đã lôi kéo Liên Nhi ra ngoài nói chuyện.
“Tỷ tỷ, tỷ gả qua đó cảm giác thế nào?” Ánh mắt Tiểu Mãn sáng quắc.
Vừa rồi trong bữa cơm, cha nương vẫn chưa hỏi tới vấn đề này, chỉ hỏi hai người đã làm gì trong mấy ngày qua, Trang Tài Thịnh liên tục dặn dò Hứa Phỉ phải chăm sóc nữ nhi của ông thật tốt.
Liên Nhi trả lời đúng sự thật: “Rất tốt.”
Tiểu Mãn tinh nghịch nháy mắt: “Vậy hai người có làm chuyện kia … hay không …?”
“Nhỏ mà lanh.” Liên Nhi lắc đầu nói “Muội nhọc lòng chuyện này để làm gì?”
“Muội chỉ quan tâm tỷ thôi mà!” Tiểu Mãn chạy nhanh tới trước mặt nàng, khoa tay múa chân “A tỷ, muội thấy tỷ phu điểm nào cũng tốt, nhưng mà sức khỏe quá kém.”
Liên Nhi nghiêm mặt nói: “Nha đầu thúi, nếu muội còn tiếp tục nói chuyện không lựa lời, ta sẽ nói với mẫu thân để mẫu thân dạy dỗ muội.”
Nhìn vẻ mặt xấu hổ buồn bực của a tỷ, Tiểu Mãn làm mặt quỷ, nói: “Tuy nhiên như thế cũng tốt, những nữ tử bình thường sau khi thành thân đều lo lắng phu quân nạp thiếp, nuôi dưỡng ngoại thất. Theo muội thấy tỷ phu sẽ không làm thế đâu, nhưng thật ra nếu tỷ tỷ nguyện ý, có thể nuôi dưỡng mấy nam tử tìm thú vui. Phu quân tao nhã lịch sự, trai lơ muôn màu muôn vẻ …”
“Muội….muội đúng là học thói xấu.” Trang Liên Nhi cả giận “Muội nghe được những lời này đâu?”
“Sao lại không thể? Muội nghe nói một năm nay Nguyệt Thiền tỷ tỷ ở bên ngoài đều làm như vậy!”
Nghe Trang Tiểu Mãn nhắc tới Lý Nguyệt Thiền, Liên Nhi nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị dạy dỗ muội muội. Nhưng đúng vào lúc này, giọng nói của Hứa Phỉ nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: “Liên Nhi.”
Hắn đứng trong sân, không biết đã nghe được bao nhiêu, Liên Nhi nhớ tới mấy lời nói bậy bạ lúc vừa rồi của muội muội, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Trang Tiểu Mãn.
Sắc mặt Hứa Phỉ vẫn như thường, nói: “Mẫu thân đang tìm nàng.”
Liên Nhi và Hứa Phỉ cùng rời đi, Trang Tiểu Mãn cũng đi theo phía sau, Hứa Phỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng, sau đó mỉm cười.
Tỷ phu thật đúng là người hiền lành dịu dàng-- Trang Tiểu Mãn thầm nghĩ. Giờ phút này, có thể nàng sẽ không hiểu vì sao trong kỳ thi mùa thu vào nửa tháng sau, thành tích của nàng lại xếp cuối, hay không rõ vì sao bài tập của mình đột nhiên chồng chất như núi, hàng đêm học tập chăm chỉ tới bình minh, kết quả thành tích bài kiểm tra vẫn xếp cuối.
Mẫu thân gọi Liên Nhi tới vì muốn nói mấy lời thân mật, Hứa Phỉ chờ ở bên ngoài. Trương thị kéo tay Liên Nhi, hỏi nàng sống ở Hứa phủ thế nào, Hứa mẫu đối đãi với nàng ra sao. Liên Nhi miêu tả lại tình huống tại Hứa phủ, cuối cùng Trương thị cũng yên tâm, bà nói: “Nha đầu Bích Uyển kia, con không cần đuổi đi, gây ra chuyện ồn ào ngược lại sẽ khó coi, nàng ta bất kính với con, con cứ điều nàng ta tới vị trí khác, mắt không thấy tâm không phiền.”
“Mẫu thân, con cũng nghĩ như vậy,” Liên Nhi nói “Mỗi một nha hoàn con đưa tới Hứa phủ đều có năng lực xuất sắc, mấy ngày qua bọn họ cũng đã tiếp nhận sự vụ trong viện, chỉ là… bệnh của A Phỉ, con muốn làm phiền mẫu thân tìm giúp chàng danh y để chữa bệnh.”
Trương thị trầm ngâm một lát: “Đó là chuyện đương nhiên, các con đã trở thành phu thê, nên giúp đỡ lẫn nhau, lát nữa ta sẽ nói với cha con một tiếng.”
Mẫu tử hai người nói chuyện phiếm một hồi, khi sắc trời đã gần chạng vạng, Liên Nhi mới chuẩn bị cùng Hứa Phỉ hồi phủ.
Hai người vừa bước chân ra khỏi cổng, từ nơi xa truyền đến tiếng xe ngựa hí vang, mọi người đều bị thu hút ánh nhìn. Liên Nhi cũng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một chiếc xe ngựa với bốn góc phủ kín rèm lụa dày, chậm rãi dừng trước cửa Trang phủ.
Một nữ tử mặc áo choàng tím mang theo mùi đàn hương từ trên xe ngựa bước xuống, khăn tay rũ bên hông, trên đai lưng treo một biểu tượng bát quái nho nhỏ. Cuối cùng nữ tử đó cũng quay mặt lại, gương mặt vốn lạnh lùng cao ngạo khi nhìn thấy Liên Nhi thì khẽ mỉm cười.
“Nguyệt Thiền!”
Liên Nhi như tỉnh lại từ trong giấc mộng, vội vàng bước về phía nàng ấy.