Mỹ nhân bệnh

Chương 11: Nguyệt Thiền
 
Câu chuyện chốn trà dư tửu hậu của mọi người tại kinh thành, đổi từ cuộc hôn nhân của Trang Liên Nhi và Hứa Phỉ thành việc Lý Nguyệt Thiền về kinh.
 
Khác với Trang gia, Lý gia là hoàng thương chính thức, đồng thời Lý Nguyệt Thiền cũng rất xinh đẹp, chỉ là vẻ đẹp của nàng quá lạnh lùng cao ngạo. Nàng có gia thế hiển hách, vị hôn phu là đại công tử phủ Thừa tướng, bạn thân là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, bởi vậy phong cảnh của Lý Nguyệt Thiền có một không hai trong giới quý nữ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng mà một năm trước, Lý Nguyệt Thiền bị Tần Khanh từ hôn.
 
Từ nhỏ nàng đã rất coi trọng bản thân mình, thời điểm tìm được Tần Khanh uống rượu tại tửu lầu, nàng muốn hỏi lý do tại sao, nhưng lúc đó Tần Khanh cùng đám bạn tốt đã càn rỡ cười lớn trên bàn rượu, nói lời chế nhạo: “Lý Nguyệt Thiền, ngươi muốn gả cho ta như vậy sao? Có thể, ta sẽ xem xét nạp ngươi làm thiếp.”
 
Ngay cả những người ngồi uống rượu xem trò hay cũng cảm thấy lời này quá đả thương người. Lúc ấy Trang Liên Nhi đang ở bên cạnh, nàng nhìn thấy Lý Nguyệt Thiền mặt đầy nước mắt.
 
Lý Nguyệt Thiền tuyệt đối không phải nữ tử mềm yếu, ít nhất thì nàng kiên cường hơn Trang Liên Nhi rất nhiều. Nhưng sự việc này là một đả kích quá lớn đối với Lý Nguyệt Thiền, nàng đóng cửa suốt ba ngày không ra ngoài, cơm nước không ăn. Cuối cùng, vào một buổi sáng sớm, nàng rời kinh trở thành đạo cô.
 
Trong kinh bớt đi một Lý Nguyệt Thiền, trên giang hồ lại có thêm một Tĩnh Thiền tiên cô.
 
Lần này nàng đột nhiên hồi kinh, ngay cả nhà cũng chưa về đã vội vàng tới tìm Trang Liên Nhi, Liên Nhi lôi kéo nàng tới Hứa phủ làm khách.
 
Bọn nha hoàn không dám chậm trễ, Tử Châu cũng biết được khẩu vị ngày trước của Nguyệt Thiền, lập tức dặn dò bọn họ chuẩn bị đồ ăn thức uống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liên Nhi có chút oán hận Lý Nguyệt Thiền, nàng nhìn chằm chằm vào nữ tử áo tím trước mặt, buồn bã nói: “Nếu tỷ trở về sớm mấy ngày, tham gia tiệc cưới của muội thì tốt biết bao.”
 
Lý Nguyệt Thiền giải thích: “Khi nhận được thư của muội, ta lập tức khởi hành hồi kinh, chỉ là chỗ ta cách kinh thành khá xa, không biết có về kịp hay không. Nếu báo trước với muội rằng ta sẽ trở về đúng hạn, không phải sẽ khiến muội mừng hụt hay sao.”
 
Trang Liên Nhi buồn bực: “Tỷ luôn nói những lời này, nhưng một năm nay ngay cả một phong thư không gửi về cho muội, vì sao vậy?”
 
Lý Nguyệt Thiền cười nói: “Xem muội kìa, giống hệt tiểu tức phụ giận dỗi.”
 
Nàng xoay mặt nhìn về phía Hứa Phỉ: “Ngày thường nàng ấy cũng đối xử với huynh như vậy sao?”
 
Mặc dù cùng tham gia tiệc rượu, nhưng Hứa Phỉ chỉ lẳng lặng ngồi nghe mà không nói chuyện, thấy Lý Nguyệt Thiền chủ động mở miệng, hắn mới nhìn sang Liên Nhi ngồi bên cạnh, nghiêm túc nói: “Liên Nhi rất tốt.”
 
“Ta còn không hiểu nàng ấy sao, yếu ớt, hay giận dỗi.” Lý Nguyệt Thiền uống chút rượu, trên mặt xuất hiện hai vệt đỏ ửng, ánh mắt cũng không rõ ràng lắm.
 
Trong thư, Liên Nhi viết nàng sắp thành thân cùng Hứa Phỉ, mới đầu Lý Nguyệt Thiền vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó lại cảm thấy như thế cũng đúng. Ngay từ khi còn nhỏ Liên Nhi đã không thích người quá mức cường tráng, nàng luôn lo sợ bị người khác khống chế, cho nên nàng chỉ muốn tìm một nam nhân tình tính ôn hòa mềm mại nuôi dưỡng ở trong nhà, tựa như nuôi dưỡng một con thỏ vậy.
 
Hứa Phỉ và Lý Nguyệt Thiền đều lớn hơn Liên Nhi hai tuổi, ngày đó mặc dù học cùng thư viện, nhưng họ cũng chưa từng nói chuyện với nhau.
 
Không biết có phải do uống rượu hay không, suy nghĩ của Lý Nguyệt Thiền lập tức lùi lại khung cảnh ở thư viện mấy năm trước. Nàng mặc bộ y phục màu trắng, đi ngang qua hàng liễu xanh rủ bóng, tại một đầu khác, Tần Khanh đang ở đó chờ nàng…
 
Trang Liên Nhi thấy sắc mặt nàng như thế, thầm nói không tốt, e rằng nàng lại nhớ tới chuyện đau lòng.
 
Nàng vội vàng nắm tay Lý Nguyệt Thiền, nhẹ giọng nói sang chuyện khác: “Suốt một năm nay ở bên ngoài, tỷ đã làm những gì?”
 
Lý Nguyệt Thiền sủng sốt một lát rồi mới trả lời: “Muội không biết sao? Ta nuôi dưỡng mấy nam nhân.”
 
“…” Không ngờ nàng có thể nói thẳng không chút kiêng dè như vậy, ngược lại khiến Trang Liên Nhi nhất thời không biết nên nói gì.
 
Lý Nguyệt Thiền lại uống hết ly rượu, trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy ý cười: “Cũng không tính là nuôi dưỡng, chẳng qua chỉ thường xuyên gặp mặt mà thôi.”
 
“Bọn họ đối xử với tỷ thế nào?”
 
“Cực kỳ tốt.” Lý Nguyệt Thiền nói đùa: “Đáng tiếc muội thành thân sớm quá, hiện tại trong nhà đã có kiều thê.”
 
Hứa Phỉ - người được gọi là “Kiều thê”, không nói một lời, chỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng pha trà.
 
Liên Nhi biết bạn tốt đã uống quá nhiều, nàng giận dỗi nói: “Tỷ toàn nói mấy lời bậy bạ, tỷ ở bên ngoài một năm, muội lo lắng hãi hùng, không nghĩ tới tỷ lại đi ăn chơi đàng điếm, đúng là có không lương tâm.”
 
“…Bọn họ đều đối xử tới ta rất tốt.” Lý Nguyệt Thiền mơ hồ nói: “Hơn nữa, không phải ta đã trở lại rồi sao?”
 
“Không đi nữa?”
 
“Không đi.”
 
Liên Nhi nghi hoặc: “Tỷ không sợ gặp lại Tần Khanh à?”
 
Lý Nguyệt Thiền chớp mắt, cười lớn: “Vì sao mọi người đều cảm thấy ta sợ hắn? Nghĩ sai rồi, mọi người đều nghĩ sai rồi, không phải ta sợ hắn, chỉ là ta không muốn nhìn thấy hắn mà thôi, hắn là kẻ phiền phức.”
 
Liên Nhi không biết lời nói của người say có vài phần đáng tin, nàng lập tức tin tưởng: “Nếu tỷ thật sự buông tay, muội cũng có thể yên tâm.”
 
“Ta đã sớm buông tay rồi.” Lý Nguyệt Thiền tựa vào ngực nàng, gần như ngủ thiếp đi, trông thấy Hứa Phỉ, lại nghĩ tới khoảng thời gian ở thư viện. Nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói năng không rõ: “Hứa Phỉ, Hứa Phỉ… ta nhớ ra rồi… huynh vẫn luôn…”
 
“Lý cô nương uống quá nhiều.” Hứa Phỉ đứng dậy, vén rèm cửa: “Sắc trời đã tối, nên đưa người trở về thôi.”
 
Liên Nhi cũng sợ bạn tốt lại nói chuyện lung tung, đành phải đưa người trở về, Lý Nguyệt Thiền bị cắt ngang, nhất thời quên mất mình định nói gì, nàng không muốn về nhà, lôi kéo Trang Liên Nhi: “Không đi không đi, không trở về nhà, a huynh sẽ mắng ta…”
 
Liên Nhi vừa dỗ vừa gạt mới đưa được Lý Nguyệt Thiền lên xe ngựa, nha hoàn Lý Nguyệt Thiền mang theo đã chờ ở bên ngoài từ sớm. Liên Nhi vẫn không yên tâm, dặn dò Tử Châu phải đi cùng, đưa Lý Nguyệt Thiền về tận nhà.
 
Tiễn người đi rồi, Liên Nhi và Hứa Phỉ cùng trở về phòng, nàng bất đắc dĩ nói: “Hôm nay Nguyệt Thiền uống quá nhiều, túm lấy chàng trêu ghẹo, chàng đừng để trong lòng.”
 
Hứa Phỉ cười khẽ: “Nàng ấy là bạn tốt của nàng, nếu ta tức giận, chẳng phải sẽ khiến nàng xấu hổ. Huống chi, ta chỉ đặt lời nói của phu nhân ở trong lòng, người khác như thế nào, ta cũng không quan tâm.”
 
Liên Nhi đỏ mặt, vội vàng tìm cớ, nói mình muốn đi tắm.
 
Hứa Phỉ trở về phòng, bóng dáng trải dài dưới ánh nến, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn sân vắng.
 
Ánh mắt của hắn nặng nề, nhớ tới lời nói dang dở của Lý Nguyệt Thiền ngày hôm nay, hắn biết nàng nhớ ra chuyện gì, cũng biết nàng định nói điều gì --
 
Hứa Phỉ, huynh vẫn luôn, vẫn luôn thích Trang Liên Nhi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui