Mỹ nhân bệnh

Chương 16: Bể tắm nước nóng
 
Trong viện thiếu gia lại gọi nước, bọn nha hoàn gác đêm khe khẽ nói nhỏ.
 
“Đêm hai ngày trước cũng không gọi, phu nhân chúng ta thật đáng thương.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đúng vậy, nghe nói ban ngày có gọi mà.”
 
“Ban ngày?” Mấy tỳ nữ cùng nhau cười khúc khích “Cũng may thiếu gia là người thích cảm giác kích thích, nếu không chắc hẳn phu nhân sẽ buồn chết mất.”
 
“Các ngươi có nghe nói không, vừa rồi mấy cô cô tiến vào thu dọn, nói trên giường rối tinh rối mù…”
 
Mấy tiểu nha hoàn còn chưa thành thân, vui vẻ cười đùa, động tác trên tay cũng không ngừng, chuẩn bị nước ấm đưa qua.
 
Tử Châu thấy vậy, đi tới trước cửa phòng hai người nói nước ấm đã chuẩn bị xong, Trang Liên Nhi đang nằm trên giường rốt cuộc cũng chậm rãi ngồi dậy. Vừa rồi Hứa Phỉ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn nàng, hỏi nàng có đau hay không, hơn nữa còn chủ động nhận sai, khiến nàng không thể chê trách bất cứ điều gì.
 
Nhưng Trang Liên Nhi vẫn cảm thấy không thoải mái, trước nay nàng luôn cho rằng phá thân rất đau, mà đau nhất đương nhiên là vị trí riêng tư. Nhưng hiện giờ, nàng chỉ cảm thấy chân tay bủn rủn, eo lưng đau mỏi.
 

Bể tắm nước nóng cách đó không xa, hai người xuống nước, tương đối trần trụi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trang Liên Nhi đã quen tắm một mình, nhiều ngày qua gả tới đây nàng cũng đều tự mình tắm rửa, hôm nay thật sự không còn sức lực, nàng dựa vào thành bể, nhìn xương quai xanh của Hứa Phỉ, lười biếng không muốn nói chuyện.
 
Vừa rồi đi bộ một đoạn đường, giờ phút này dòng suối đó lại không nhịn được muốn trào ra, nàng vội vàng kẹp chặt hai chân, Hứa Phỉ duỗi tay qua, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích, để ta lấy ra giúp nàng.”
 
Trang Liên Nhi nhìn xuống theo cánh tay hắn.
 
Nam nhân với những khớp xương ngón tay thon dài, hắn dịu dàng cọ xát âm đạo của nàng, sau khi xác nhận nàng đã không còn đau, hắn mới tiến vào moi những thứ bên trong ra.
 
Nước ấm bủa vây lấy hai người, ngón tay Hứa Phỉ ở bên trong người nàng, bị nàng ngậm chặt lấy, hồi tưởng lại cảm giác dương vật nóng của mình bị nàng cắn nuốt, hắn liếm môi, bỗng nhiên nói: “Liên Nhi biết không, nơi này của nàng rất nóng.”
 
Trang Liên Nhi mở to mắt: “Thật sao?”
 
“Ừm.” Hắn nhìn nàng “Nàng thử xem, ta sợ làm đau nàng.”
 
Vừa dứt lời hắn liền rút ngón tay khỏi cơ thể nàng, đồng thời còn kéo theo một ít chất lỏng màu trắng vô cùng dâm đãng, dung hợp cùng nước tắm.
 
Trang Liên Nhi cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn không thắng nổi sự tò mò, nàng tự duỗi tay đi vào. Nàng chỉ đưa một ngón tay vào trong, dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Phỉ, có phần trúc trắc đưa đẩy.
 
Thân thể con người rất kỳ quái, cánh tay giống như lỗ tai và lưng của nàng, thời điểm tự mình chạm vào không cảm thấy có gì đặc biệt. Nhưng khi có Hứa Phỉ ở bên cạnh, gương mặt tuấn tú ẩn hiện giữa hơi nước càng thêm nhu hòa, mọi thứ đều không giống, ngay cả khi tự mình sờ chính mình cũng trở nên vô cùng kích thích.
 
Nhận thấy được sự kiềm chế của nàng, Hứa Phỉ khẽ hôn lên môi nàng, nói: “Đừng sợ, Liên Nhi cắm ngón tay sâu một chút, moi những thứ kia ra ngoài… giống như khi nãy ta cắm côn thịt vào trong.”
 
Trang Liên Nhi đỏ mặt, nàng cảm giác được một dòng nước chảy ra, chẳng qua hình như nó đều chảy từ trong cơ thể nàng.
 
Không phải Hứa Phỉ là công tử thế gia sao? Tại sao hắn có thể không chớp mắt nói ra những lời thô tục như vậy, người trước mặt không giống với văn nhân phong nhã mà nàng đã từng gặp bên trong thư viện.
 
Sau vài giây hoang mang ngắn ngủi, Trang Liên Nhi đã bị động tác kế tiếp của Hứa Phỉ làm cho kinh sợ.
 
Hắn lại một lần nữa đưa ngón tay vào, song song cùng ngón tay của nàng, Trang Liên Nhi ngước mắt nhìn hắn, Hứa Phỉ cúi đầu trao cho nàng nụ hôn ướt át, thời điểm tách ra vẫn còn thở dốc: “Làm như vậy, ấn vào nơi này, như thế nàng mới có thể đạt được khoái cảm.”

 
Ngón tay của hắn dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của nàng, nơi đó vừa mềm mại vừa mẫn cảm, vừa rồi khi dương vật của hắn thọc vào rút ra, mỗi lần chạm tới nơi này, nàng đều không thể chịu nổi. Hứa Phỉ xoa nắn nơi đó, quả nhiên hoa huyệt bắt đầu phun ra nuốt vào, bên trong trở nên mềm mại, tựa như muốn được lấp đầy, sau đó những tinh dịch chồng chất và dâm thủy chậm rãi chảy ra ngoài.
 
“Nàng nhìn xem, vừa rồi chính nàng đã kẹp ta như vậy.”
 
Loại cảm giác xì hơi này khiến nàng càng thêm xấu hổ, Trang Liên Nhi rút tay ra, ôm Hứa Phỉ mà cọ cọ, oán giận: “Đều tại chàng, bắn nhiều như vậy.”
 
Mái tóc nàng lại bị nước làm ướt, dòng nước ấm áp vờn quanh người nàng, cảm giác bủn rủn trên người cũng dịu bớt. Trang Liên Nhi tựa vào ngực Hứa Phỉ, Hứa Phỉ thì thầm nói nhỏ: “Ừ… là ta không tốt, ta chỉ muốn nàng được thoải mái, Liên Nhi đừng nóng giận.”
 
Nàng không tức giận, tuy nhiên nàng thật sự buồn ngủ, Trang Liên Nhi ngửi mùi hương kỳ lạ trên da thịt hắn, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ.
 
Hứa Phỉ thấy nàng đã ngủ say, hắn cọ rửa thay nàng, cuối cùng mới ôm người trở về phòng.
 
Bên ngoài sắc trời càng ngày càng tối, Hứa Phỉ ngồi cạnh mép giường, giúp Trang Liên Nhi lau mái tóc ẩm ướt. Bên cạnh có một hũ dầu hoa quế, những việc này hắn thật sự không thành thạo, cũng may con người Hứa Phỉ, không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
 
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Tuệ Ngôn ở ngoài cửa gọi một tiếng: “Thiếu gia.”
 
Tử Châu đã trở về ngủ, các nha hoàn khác đều canh giữ ở bên ngoài, bốn bề vắng lặng, Hứa Phỉ lười biếng trả lời.
 
Tuệ Ngôn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quỳ gối trên mặt đất không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm nay Bích Uyển cô nương lại ra cửa.”
 
“Không cần phải bận tâm tới nàng ta.” Hứa Phỉ không có hứng thú đối với chuyện này, mái tóc của thiếu nữ ở trong ngực đã gần khô, hắn bắt đầu bôi dầu lên tóc cho nàng. Trang Liên Nhi có một mái tóc đen dày óng mượt, hắn bôi từ đuôi tóc chậm rãi hướng lên trên.

 
Lúc này Tuệ Ngôn mới ngẩng đầu lên nhìn thiếu gia nhà mình: “Vậy hai ngày nữa thì sao? Nô tài nghe nói Trang gia đã phái người đi tìm danh y trên giang hồ, người trong giang hồ tính tình khó phân biệt, nô tài lo lắng…”
 
Hứa Phỉ ho nhẹ một tiếng, gật đầu: “Vị danh y nào?”
 
“Không biết.” Tuệ Ngôn lắc đầu, năm nay hắn mới mười ba tuổi, ánh mắt non nớt.
 
Hứa Phỉ thở dài: “Ngươi đã không biết, chẳng lẽ còn muốn ta chỉ điểm cho ngươi? Đi xuống đi, người bên kia có động thái gì, ngươi nhớ kỹ là được, không cần nói cho ta biết mọi chuyện.”
 
Tuệ Ngôn bị giáo huấn một trận, nhăn mặt cáo lui, nhưng lại bị Hứa Phỉ gọi lại: “Sau này việc sắc thuốc sẽ do ngươi đảm nhận, nếu nha hoàn bên người phu nhân tới hỏi, ngươi cứ yên tâm cho bọn họ xem.”
 
Sắc thuốc cũng không phải chuyện dễ dàng, mỗi ngày Hứa Phỉ đều uống thuốc vào lúc sáng sớm, khi trời tờ mờ sáng đã phải bắt đầu nấu rồi. Gương mặt Tuệ Ngôn càng nhăn nhó hơn, hắn trộm làm mặt quỷ, sau đó lui ra ngoài.





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận