Chương 18: Uống thuốc
Trang Liên Nhi dẫn theo Tử Châu đi về hướng hậu viện, hạ nhân tại Lý phủ đều biết mặt nàng, mấy nha hoàn quen thuộc còn chỉ đường cho nàng, Trang Liên Nhi phát hiện mình lại quay trở lại vị trí vừa rồi.
Hòn non bộ trước mắt rất cao, mùi hương hoa quế thơm nồng, tỏa sáng dưới ánh trăng, Lý Nguyệt Thiền đang nói chuyện với một nam tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trang Liên Nhi nhận ra nam tử kia, nàng vội vàng dừng bước, ra hiệu cho Tử Châu im lặng.
Người nam nhân có khí chất cao quý trong trẻo, cúi đầu nhìn nữ tử bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng: “Nguyệt Thiền, một năm này nàng đã đi đâu?”
Người này không phải là Tần Khanh sao? Sao hắn có thể tiến vào Lý phủ? Trong lòng Liên Nhi vô cùng khinh thường, nhưng lại lo lắng Nguyệt Thiền bị nam nhân này quấy rầy khiến tâm tư rối loạn.
Quả nhiên, sau một lát trầm mặc, Lý Nguyệt Thiền mất kiên nhẫn nói: “Liên quan gì tới ngươi?”
Tần Khanh không ngờ nàng sẽ trả lời như thế, hắn hỏi: “Nàng không có lời nào muốn nói với ta? Chuyện lúc trước … nàng cũng không muốn hỏi gì hay sao?”
Trang Liên Nhi không nhìn rõ sắc mặt của Lý Nguyệt Thiền, ngược lại có thể nghe rõ ràng từng câu từng chữ, giọng nói lạnh lùng, mang theo cơn giận gần như muốn bùng nổ: “Ngươi có phiền hay không? Ngươi không đói bụng nhưng ta thì đói rồi, ta phải trở về khai tiệc.”
Vừa dứt lời nàng lập tức xoay người rời đi, nhưng Tần Khanh lại kéo tay nàng: “Ồ, vậy chuyện nàng và những nam nhân đó đều là sự thật?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trang Liên Nhi nấp bên cạnh nghe lén, giờ phút này nàng đã có thể nương theo ánh trăng nhìn rõ sắc mặt Lý Nguyệt Thiền. Hai người lớn lên cùng nhau, Liên Nhi khá hiểu Lý Nguyệt Thiền, mà hiện tại, biểu cảm của Lý Nguyệt Thiền, hiển nhiên là cực kỳ tức giận.
Lý Nguyệt Thiền xoay người đẩy Tần Khanh ra, cả giận nói: “Đủ rồi, Tần Khanh, chắc không phải là ngươi cảm thấy ta còn thích ngươi, một năm nay rời kinh là vì hù dọa ngươi chứ? Đúng là tú tài nghèo kiết hủ lậu còn nói nhiều, không dứt tình? Nói cho ngươi biết, phủ Thừa tướng các ngươi vừa nát vừa nghèo, trước kia ta và ngươi có hôn ước, tất nhiên là ta thích ngươi, hiện giờ chúng ta không ai nợ ai, ngươi có tư cách gì tới đây nói chuyện với ta? Ta trả lời ngươi làm gì? Bổng lộc một năm của ngươi còn chưa đủ tiền cho ta uống một ấm trà, muốn tìm ta xin bạc?”
Từ trước đến nay, đối với người ngoài, miệng lưỡi của Lý Nguyệt Thiền vẫn luôn sắc bén, lời nói cũng khắc nghiệt như thế. Trang Liên Nhi bắt đầu tin tưởng Lý Nguyệt Thiền thật sự buông bỏ rồi, lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt buồn cười một cách khó hiểu.
Có lẽ mắng chưa đủ, Lý Nguyệt Thiền chỉnh lại tóc mái bên thái dương, tiếp tục nói: “Ngoại trừ rất nhiều người trên giang hồ, ta còn vung tiền như rác ở vô số các nhạc quán (*), nam nhân bên trong mỗi một người đều có diện mạo đẹp hơn ngươi, ngươi không cần phải phí tâm tư lấy lòng ta, nhìn ngươi ta đã cảm thấy chướng mắt. Nếu ngươi còn dám tìm ta nói mấy lời không đâu, ngươi có tin ta trực tiếp báo lên Kinh Triệu Doãn hay không, cha ta là bạn cũ của ông ấy, đến lúc đó ta sẽ cho mọi người nhìn xem ngươi không biết xấu hổ tới mức nào! Cũng để vị hôn thê kia của ngươi nhìn rõ ngươi là dạng người gì. Nghe hiểu không? Cút xa một chút!”
(*): Tương tự như thanh lâu, nhưng không có kỹ nữ mà thay bằng kỹ nam.
Lý Nguyệt Thiền thật sự không hề lưu luyến, nàng xoay người rời đi, bất ngờ chạm mặt Trang Liên Nhi.
Trang Liên Nhi cũng không cảm thấy xấu hổ, hai người sóng vai đi vài bước, nàng che miệng cười: “Nguyệt Thiền, rất lâu rồi không thấy tỷ mắng chửi người, hôm nay nghe thấy những lời này của tỷ, muội mới cảm thấy vài phần quen thuộc.”
Lý Nguyệt Thiền còn chưa đã thèm, lẩm bẩm: “Thật không hiểu nổi người này bị bệnh gì, ta trẻ tuổi xinh đẹp, không lo ăn mặc, đâu cần phải treo cổ trên người hắn ta? Bên ngoài còn rất nhiều nam nhân tốt đang chờ ta!”
Trang Liên Nhi liên tục gật đầu đồng ý: “Muội biết, Lý cô nương trẻ tuổi xinh đẹp còn chưa khai tiệc đâu? Kiều thê nhà muội còn đang có bệnh trong người, không thể bị đói.”
Nghe lời này, Lý Nguyệt Thiền trêu đùa: “Nhớ thương kiều thê nhà muội như vậy?”
Hai người tỷ một lời muội một chữ, khi bước vào sảnh ngoài, Trang Liên Nhi quay trở về vị trí của mình, Lý Nguyệt Thiền cũng ngồi xuống bên người Lý Mộ Niên, bữa tiệc cuối cùng cũng bắt đầu.
Khách khứa không mấy thân thiết được sắp xếp ở sân ngoài, nơi này đều là những gương mặt quen thuộc, cho dù thế thì vẫn ngồi chật kín hai hàng.
Thị nữ bưng một chén canh nhỏ đặt lên bàn, “Kiều thê” của Trang Liên Nhi nhìn nàng: “Hai người nói chuyện gì, trông nàng có vẻ vui sướng như vậy?”
Trang Liên Nhi tiến đến bên tai hắn: “Nói chuyện, sợ kiều thê của ta bị đói.”
Hứa Phỉ yên lặng nhìn nàng, chớp chớp mắt, trả lời: “Ta không đói bụng..”
Hai người chụm đầu nói chuyện, mọi người trong bữa tiệc đều khe khẽ bàn luận, dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, thoạt nhìn Trang Liên Nhi và Hứa Phỉ có vẻ tình sâu như biển.
Trang Liên Nhi biết Lý Nguyệt Thiền thật sự buông bỏ được chuyện cũ, trong lòng cũng nhẹ nhàng không ít, nàng nhịn không được uống thêm vài chén. Sau khi tan tiệc, nàng lại bị Lý Nguyệt Thiền giữ lại uống thêm vài chén nữa, thời điểm về đến nhà, bước chân của nàng đã có phần bay bổng.
Hứa Phỉ đỡ nàng lên giường, sờ mái tóc nàng: “Đừng ồn, lát nữa đưa nàng đi tắm.”
“Ừm.” Trang Liên Nhi miễn cưỡng duy trì sự tỉnh táo, thế nhưng giọng nói lại mềm nhũn: “A Phỉ, hôm nay chàng vẫn chưa uống thuốc đâu.”
Hứa Phỉ ngẩn người, hắn bình tĩnh đối diện với ánh mắt của nàng, sau đó bỗng nhiên bật cười.
Nam nhân mảnh khảnh tuấn lãng mở rộng vạt áo của nàng, Trang Liên Nhi còn chưa tháo trâm cài trên đầu xuống, nàng có chút kinh ngạc, sững sờ nhìn hắn.
Hắn rất hiểu cơ thể nàng, chỉ với một ngón tay thon dài đã nhanh chóng tạo ra một hồ dâm thủy, Liên Nhi không nhịn được, bàn chân không an phận liên tục cọ xát lên đùi hắn, Hứa Phỉ nhẹ nhàng nắm lấy.
Dâm thủy càng ngày càng nhiều, nữ nhân khó chịu thở dốc dồn dập, Hứa Phỉ đặt tay lên môi, vươn đầu lưỡi đỏ thắm ra liếm mút, thoả mãn nở nụ cười: “Còn không phải đang uống thuốc hay sao?”
“Phu nhân chính là thuốc của ta.”