Mỹ nhân bệnh

Chương 2: Tự định chung thân 
 
Khi hai người nói chuyện thì tiến lại gần hơn một chút, Liên Nhi ngửi thấy mùi thảo dược đắng ngắt trên người Hứa Phỉ, mờ nhạt tới mức khó có thể nắm giữ, có lẽ còn trộn lẫn những mùi hương khác, thấm vào chóp mũi, nàng chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, yên bình.
 
Nàng chậm rãi nói: “Khi còn bé trong một lần lên chùa thắp hương, ta từng nhìn thấy một nam tử cao lớn cưỡng ép dâm loạn một cô nương nhỏ bé gầy yều. Thật buồn cười, lúc đó ta còn nhỏ, mới đầu cứ tưởng rằng bọn họ đang vui đùa ầm ĩ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi nhớ lại chuyện này, sắc mặt Liên Nhi vẫn trắng bệch như cũ: “Nhưng sau đó, nàng kia thống khổ giãy giụa, tiếng kêu thê lương, ta mới biết được không phải bọn họ đang làm chuyện gì vui vẻ.”
 
Lông mi Hứa Phỉ khẽ run, đưa cho nàng một tách trà.
 
Liên Nhi ôm chiếc cốc sứ màu trắng, bên ngoài vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên tay Hứa Phỉ, nàng nhắc lại chuyện xưa, không khỏi cảm thấy có chút lạnh lẽo, nàng vô thức ôm chặt chiếc cốc hơn: “Ta luôn nhớ rõ lời nói của nam tử kia, giai nhân xinh đẹp như vậy, nếu hắn không ngắt lấy, chẳng phải quá đáng tiếc hay sao.”
 
Thì ra, diện mạo xinh đẹp cũng không phải chuyện tốt, dưới tay cường quyền, nó chỉ như một con cá mặc người giết thịt.
 
Trang Liên Nhi dần dần nảy sinh mâu thuẫn với những nam tử mang tính nguy hiểm, ngoại trừ những người thân thể khoẻ mạnh, nàng còn không thích quyền thần quý tộc, cũng may bạn bè thân thích thường xuyên lui tới đều là thương nhân …
 
Hứa Phỉ thấy nàng như thế, thần sắc dưới đáy mắt thay đổi nhiều lần, cuối cùng vẫn dịu dàng khuyên nhủ nàng: “Nàng nên biết không phải nam tử nào cũng như thế.”
 
“Đương nhiên là ta biết.” Liên Nhi uống một ngụm trà, “Tuy nhiên ta vẫn không nhịn được mà lo lắng đề phòng, sợ tới một ngày mình cũng chỉ có thể mặc người sắp xếp. Huynh biết đấy, trong kinh có rất nhiều người tới nhà ta cầu hôn, trong đó cũng không thiếu quan viên trong triều, người khác hâm mộ ta có phúc khí, nhưng ta lại cảm thấy mình như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, nàng giương mắt nhìn hắn mỉm cười: “Huynh cũng cảm thấy rất buồn cười nhỉ? Không nghĩ tới lại có người cả ngày sợ hãi loại chuyện này.”
 
Hứa Phỉ nâng cằm, đôi mắt đào hoa đầy vẻ u ám, hắn nghiêm túc nói: “Có gì kỳ lạ đâu, con người sống trên thế gian, phần lớn cuộc sống đều lênh đênh chìm nổi, không nơi nương tựa, chuyện Trang cô nương lo lắng, quả thật là nỗi khổ của những người yếu thế.”
 
Liên Nhi hít sâu một hơi : “Cho nên… hôm qua khi phụ thân ép hỏi ta, dưới tình thế cấp bách, ta đã nói ý trung nhân của ta là Hứa công tử.”
 
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Hứa Phỉ lập tức ho nhẹ vài tiếng: “Cái gì?”
 
Liên Nhi vội vàng trấn an hắn: “Ta chỉ thuận miệng nói ra, phụ thân chưa từng tin là thật, Hứa công tử không cần để ý.”
 
Sắc mặt Hứa Phỉ tái nhợt ốm yếu, ho khan dữ dội, khóe mắt phiếm hồng như muốn rơi lệ, nhưng miệng vẫn nói lời đồng cảm: “Không sao, tại hạ vốn không phải người tương xứng với cô nương.”
 
Mắt thấy càng nói càng đen, Liên Nhi giải thích: “Không phải, Hứa công tử là người rất tốt, ta nguyện ý ở bên huynh --”
 
Hứa Phỉ ngừng thở dốc, trong phòng nhất thời im lặng không một tiếng động, hắn cúi đầu, Liên Nhi nhìn không rõ biểu cảm của hắn.
 
Một lát sau, hắn nâng mặt lên, gằn từng chữ: “Cô nương thích ta?”
 
Thích và ở bên nhau là hai điều hoàn toàn khác biệt, Liên Nhi cân nhắc lời nói, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta thích ở bên Hứa công tử.”
 
Nàng biết rằng mình ích kỷ, nhưng hiển nhiên chuyện hôn sự của mình không thể trì hoãn thêm được nữa.
 
Ánh mắt Hứa Phỉ ảm đạm, nhưng cảm xúc đã bình tĩnh trở lại: “Ta hiểu rồi.”
 
“Ta --” Liên Nhi lấy hết can đảm hé miệng, Hứa Phỉ lại mở miệng trước một bước.
 
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, cười nói: “Ta biết, trở về ta sẽ nói với phụ thân. Nhắc tới việc này, ngược lại ta chỉ sợ nàng phải chịu ấm ức, ở bên cạnh ta, e rằng nàng sẽ gặp phải không ít lời chỉ trích, ta đã nghe quen những lời đó rồi, chỉ thiệt thòi cho nàng.”
 
Liên Nhi không nghĩ tới sự tình sẽ thuận lợi như vậy, mới đầu nàng chỉ muốn trò chuyện với Hứa Phỉ, thăm dò ý tứ của hắn, vì sao hiện tại hai người lại tự định chung thân luôn rồi?
 
Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt trên mu bàn tay nàng, khớp xương rõ ràng, mảnh khảnh hữu lực, Liên Nhi nhỏ giọng hỏi hắn: “Vậy… huynh thì sao? Huynh có thích ta không?”
 
Trong thư viện, không có nữ tử nào nói với hắn như vậy, ít nhất là Liên Nhi chưa từng thấy.
 
Hứa Phỉ chậm rãi nói: “Có thể ở bên nàng, ta thụ sủng nhược kinh (*).”
 
(*): Được sủng ái mà kinh sợ
 
Trong lòng Liên Nhi mềm nhũn, một mặt nàng cảm thấy bản thấy mình đê tiện, mặt khác lại cảm động trước sự săn sóc dịu dàng của hắn. Thời điểm sắp phải rời đi, nàng còn nhủ thầm trong lòng, sau này thành thân nàng nhất định sẽ đối xử với hắn thật tốt.
 
Nhìn bóng dáng Trang Liên Nhi đã đi xa, Hứa Phỉ ngồi trong phòng, cầm lấy ly trà mà nàng chưa uống hết, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói một câu đầy ẩn ý: “Khó trách.”
 
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra nhanh hơn so với dự đoán của Liên Nhi.
 
Không quá ba ngày, Hứa Quảng Văn dẫn theo Hứa Phỉ tới cửa cầu hôn, mọi người trong nhà đều trừng lớn hai mắt nhìn Trang Liên Nhi vẻ mặt thẹn thùng nắm tay Hứa Phỉ.
 
Ngày vui như hôm nay, khí sắc của Hứa Phỉ cũng tốt hơn chút, hắn mặc bộ xiêm y màu đen, thân hình gầy ốm nhưng cao lớn, mang lại cho người ta cảm giác trời quang trăng sáng, sắc mặt của Trang Tài Thịnh và thê tử Trương thị cũng không tới mức quá khó coi.
 
Nhiều ngày qua, Liên Nhi ở nhà năm lần bảy lượt nhắc tới Hứa Phỉ, phu thê hai người đã sớm có chuẩn bị. Lại thấy Hứa Quảng Văn mang theo rất nhiều thư pháp và tranh vẽ tới làm quà chào hỏi, trong đó còn có một bức tranh trăm con phượng hoàng nổi tiếng năm đó, ngay cả đồ dỏm ngoài chợ đen giá cả cũng đắt đỏ, huống chi đồ thật ở ngay trước mắt.
 
Trang Tài Thịnh và Trương thị nhìn nhau mỉm cười, sắc mặt vô cùng vui vẻ.
 
Ngay cả Trang Tiểu Mãn cũng vui vẻ ra mặt, thay đổi sự ghét bỏ lúc trước, nhưng sau lưng vẫn bày cách cho Trang Liên Nhi: “A tỷ, muội biết, quả thật tướng mạo của Hứa Phỉ không tầm thường, nếu hắn không dùng được, cùng lắm thì tỷ nuôi dưỡng vài nam nhân ở hậu viện, dù sao người mất mặt chính là hắn!”
 
Trang Liên Nhi đau đầu, nhìn Hứa Phỉ cách đó không xa, vội vàng đuổi muội muội đi.
 
Các trưởng bối trò chuyện uống rượu vui vẻ tại hậu viện, Hứa Phỉ yên tĩnh ngồi dưới bóng cây, trong tay cầm quyển sách, rũ mắt đọc thầm. Trang Liên Nhi nhìn hắn như vậy, trong lòng cũng cảm thấy yên bình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui