Chương 21: Chia phòng
Mưa thu lất phất dần tạnh hẳn, Trang Liên Nhi vội vàng tắm gội thay xiêm y, xỏ giày thêu trở về phòng.
Hứa Phỉ nằm trên giường, tay cầm quyển sách, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Trang Liên Nhi đang đẩy cửa tiến vào, nhẹ giọng hỏi: “Đã trở lại?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trang Liên Nhi nhìn sắc mặt hắn, hơi gật đầu, nàng nói với thị nữ: “Nói với phòng bếp đưa đồ ăn lên đi.”
Nàng nghe nói từ sáng sớm tới bây giờ Hứa Phỉ vẫn chưa ăn cơm, nghĩ đến hắn còn đang bệnh, nàng vội vàng dặn dò người dưới. Bước tới mép giường, còn chưa kịp mở miệng, Hứa Phỉ đã mỉm cười với nàng: “Ra ngoài một chuyến, phu nhân đói bụng rồi sao?”
Trang Liên Nhi trừng mắt nhìn hắn: “Chính chàng một ngày chưa ăn cơm, không biết sao?”
Hứa Phỉ có chút hoảng hốt: “Quả thật đã quên.”
Hắn chậm rãi chống thân thể ngồi dậy, biểu cảm không có gì khác thường, Trang Liên Nhi duỗi tay đỡ hắn, mới phát hiện thân thể hắn nóng bừng, hắn chỉ cố gắng thể hiện mà thôi.
Có lẽ cảm nhận được nàng muốn nói gì, Hứa Phỉ mở miệng trước một bước: “Đừng lo lắng cho ta, không sao đâu.”
Hắn khoác thêm áo ngoài, ngồi xuống cạnh bàn, dáng người cao lớn xuất trần, nhìn không ra bệnh nặng mới tỉnh dậy, chỉ có nét mặt uể oải mới lộ ra vài phần mệt mỏi. Trang Liên Nhi thấy hắn kiên trì như thế, cũng không nói chuyện nữa, chỉ ghé sát lại gần hắn hơn một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ nhân nhanh chóng bưng đồ ăn lên, bởi vì Hứa Phỉ bị bệnh, ngày thường thức ăn tương đối thanh đạm, hiện tại ngay cả nước luộc cũng không có, hầu hết đều là các món canh, cháo bổ dưỡng.
Điều này đúng như trong dự đoán của Trang Liên Nhi, mà cũng nên như thế, nhưng khi hạ nhân bưng lên hai bát thịt Đông Pha và cá dấm chua, nàng có chút kinh ngạc mở to mắt: “Sao lại có những thứ này…”
Không nói tới Hứa Phỉ bệnh tật lâu ngày chưa khỏi, mà ngay cả những thế gia bình thường, trong nhà cũng không mấy khi có thức ăn mặn.
Hứa Phỉ gắp cho nàng một miếng cá, giải thích nói: “Ta thấy nàng ở nhà không có hứng thú ăn uống, thời điểm đi dự tiệc tại Lý phủ, thật ra lại ăn nhiều thêm mấy miếng, cho nên mới dặn dò phòng bếp chuẩn bị cho nàng… Nàng nếm thử xem? Nếu không thích, lại bảo bọn họ thay đổi.”
Trang Liên Nhi mở miệng ăn miếng thịt cá mềm mại, vừa vào miệng đã tan, nàng vô thức nuốt nước miếng, nói: “A Phỉ, chàng thật tốt.”
Bản thân nàng chưa từng chú ý tới chuyện này, cũng không quan sát xem Hứa Phỉ thích ăn gì, thân là phu thê, dường như hắn luôn quan tâm nàng nhiều hơn.
Hứa Phỉ tiếp tục đút tới bên miệng nàng, cười nói: “Liên Nhi ở bên cạnh ta luôn ngại ngùng giữ kẽ, nàng không cần bởi vì sức khỏe của ta mà khiến bản thân bị ấm ức, nàng thích ăn món gì cứ trực tiếp nói cho hạ nhân là được.”
“Ta hiểu rồi.”
Trang Liên Nhi để hắn tự ăn cơm, Hứa Phỉ vừa mới tỉnh dậy, cảm thấy không ngon miệng, tùy tiện ăn vài miếng liền bắt đầu súc miệng lau miệng, mặt mày bình tĩnh. Trang Liên Nhi nhìn dáng vẻ yên lặng của hắn, nuốt thức ăn trong miệng xuống, chậm rãi mở miệng: “A Phỉ, chàng còn nhớ chuyện lúc trước ta nói với chàng, ta nhờ phụ mẫu tìm kiếm đại phu không?”
Hứa Phỉ đưa mắt nhìn về phía nàng: “Nhớ, tìm được rồi sao?”
“Không phải.” Trang Liên Nhi không nói tình hình thực tế, ra vẻ thoải mái, nói: “Huynh trưởng của Nguyệt Thiền mời ta tới hỏi chút chuyện của Nguyệt Thiền và Tần Khanh, sau đó giới thiệu cho ta một vị danh y.”
Hứa Phỉ nâng cằm.
Bởi vì quá gầy nên các đường nét trên cằm hắn đặc biệt rõ ràng, vốn nên là người lạnh lùng cứng rắn, nhưng lại bị đôi mắt ấm áp và đôi môi luôn mỉm cười của hắn làm mờ đi một chút.
Có lẽ là hơi kinh ngạc, hắn nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, rồi mới nói: “Thì ra phu nhân là vì việc này.”
Trang Liên Nhi nhẹ giọng nói: “Ừm, không nghĩ tới chàng lại…”
Hứa Phỉ nhắm mắt, chậm rãi thở ra: “Ta hiểu rồi, phu nhân.”
Hắn nói tiếp: “Nàng không cần đặc biệt làm những việc này, nếu nàng thành thân với ta, ngày tháng lại không nhàn nhã như trước kia, ngược lại ta sẽ trở thành gánh nặng của nàng. Ta không để ý căn bệnh này, Liên Nhi không cần vì ta mà quá mức lo lắng, hứa với ta đi.”
Thì ra hắn nghĩ như vậy, Trang Liên Nhi bất đắc dĩ, gật đầu nói: “Được, nhưng lần này người nọ sắp tới kinh thành rồi, chàng cứ để hắn khám thử xem sao.”
Hứa Phỉ cũng không từ chối, hai người dùng cơm xong, hắn đi tắm, thấy Trang Liên Nhi vẫn ở trong phòng, không khỏi hỏi: “Nàng không ngủ được sao?”
“Ngủ chứ.” Trang Liên Nhi nhìn hắn “Ta đợi chàng.”
“Ta sợ sẽ lây bệnh sang người nàng.” Hứa Phỉ bất đắc dĩ: “Ta sang phòng bên ngủ nhé?”
Nào có đạo lý để người bệnh sang phòng bên ngủ, Trang Liên Nhi bất chợt nhớ ra hắn còn đang sốt, vội tiến lên sờ trán hắn: “Ta sang phòng bên ngủ, chàng gọi Tuệ Ngôn tới gác đêm nhé.”
Hứa Phỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Trước khi rời đi, Trang Liên Nhi lại nói thêm một câu: “Sáng mai… Sáng mai ta tới đút thuốc cho chàng, chàng chờ ta.”
“Được.” Hắn thấp giọng.
Ánh trăng bên ngoài sáng vằng vặc, đèn ngủ sáng trưng, Trang Liên Nhi đi sang phòng bên cạnh, trước khi đi ngủ nàng nghĩ tới Hứa Phỉ, trong lòng vô cùng nặng nề.
Người này… sao có thể thận trọng như thế.
Cảm giác ngọt ngào chua xót kỳ lạ khiến nàng có chút mất ngủ, tối nay nàng ngủ muộn hơn ngày thường rất nhiều. Ngày hôm sau, nàng tỉnh dậy khi sắc trời vừa hửng sáng, Hứa Phỉ đã rửa mặt xong, ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ nàng tới uống thuốc.
Mấy ngày kế tiếp đều như thế, Hứa Phỉ luôn tỉnh dậy sớm hơn nàng một chút.
Phu thê hai người mới thành thân không lâu, hiện tại Hứa Phỉ lại bị bệnh, nghe nói còn chia phòng ngủ. Đám hạ nhân xì xào bàn tán, nói quá nhiều liền truyền tới tai Trang Liên Nhi.
Trang Liên Nhi mắt điếc tai ngơ, ba ngày sau, Lý Nguyệt Thiền tới phủ làm khách, dẫn theo một vị danh y giang hồ.