Chương 3: Nhục nhã
Mọi người bàn chuyện ở hậu viện cho tới khi bóng đêm nặng nề buông xuống, thời điểm Hứa Quảng Văn bước ra ngoài, gương mặt ông đỏ bừng vì uống rượu. Liên Nhi và Hứa Phỉ nhìn thấy mấy người trưởng bối ra ngoài, trên mặt mỗi người đều ánh lên vẻ vui mừng, hiển nhiên là trò chuyện rất tận hứng.
Bọn họ nói gì nhỉ? Rõ ràng lúc trước cha mẹ còn có chút mâu thuẫn đối với Hứa gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trang Liên Nhi nửa hiểu nửa không đi theo phía sau, tiễn phụ tử Hứa gia trở về, Trang Tài Thịnh chắp tay sau lưng, xoay người nhìn đại nữ nhi, thở dài đầy ẩn ý: “Liên Nhi, haiz, nha đầu này!”
Trương thị sờ tóc Liên Nhi, trong mắt ngập tràn vẻ hiền từ.
Lời này của ông không đầu không đuôi, cuối cùng còn vỗ vai Trang Liên Nhi, dưới sự dìu dắt của Trương thị cười to rời đi, Trang Liên Nhi nhìn theo bóng dáng hai người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mấy ngày sau, người Hứa gia lại chính thức tới cửa một lần nữa, khác với cầu thân, lần này hai người chính thức đính hôn. Hứa Quảng Văn dẫn theo thê tử Lưu thị, Hứa Phỉ đi theo phía sau, cùng tới cửa bái phỏng.
Trang gia nghênh đón rất nồng nhiệt, cả gia đình đứng chờ trước cổng, ngay cả Trang Thành Tắc đang ở quân doanh tập võ cũng bị gọi về. Trương thị vừa mở miệng đã gọi “Thông gia” khiến mọi người đang xem náo nhiệt lập tức bị dọa lui vài bước, tin tức nhanh chóng được lan truyền rộng rãi.
Giữa những ồn ào nhốn nháo, chuyện hôn sự của Liên Nhi và Hứa Phỉ được ấn định vào ngày mười sáu tháng sau.
Cả hai người đều không còn ít tuổi, người trong nhà nóng nảy cũng là chuyện bình thường. Chỉ là chuyện này quá mức vội vàng, Liên Nhi luôn dốc lòng học tập chưa từng xin nghỉ, vào ngày thứ hai sau khi đính hôn, Trang Liên Nhi phải tới học đường giải thích tình hình cho phu tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng hiện tại bầu không khí ở Đại Hạ khá cởi mở, nhưng đồng thời vẫn cực kỳ tôn sùng con đường đọc sách. Mặc dù đã thành thân và có hài tử, nhưng vẫn tới học đường tiếp tục đọc sách cũng là chuyện bình thường, bất kể nam nữ, những ai muốn làm quan, tòng quân, đều có thể.
Trang Liên Nhi muốn xin phu tử nghỉ học hai tháng, trong khoảng thời gian này nàng phải ở nhà đợi gả, không ngờ lại chạm mặt người quen.
Tên háo sắc lần trước cầu thân nàng ở bên đường, mấy ngày gần đây tất nhiên không còn mặt mũi nào gặp người, nam tử cao lớn cường tráng trước mặt là ca ca Hoắc Trường An của tên háo sắc kia.
Hoắc Trường An là mỹ nam tử nổi tiếng tại kinh thành, kỹ năng cưỡi ngựa tốt, đánh mã cầu rất giỏi, đọc sách cũng không tồi. Hắn ta trở thành phu quân mà các thiếu nữ trong kinh tha thiết mơ ước, một thân cơ bắp cuồn cuộn, cho dù đã mặc xiêm y thì vẫn nhìn ra được hắn ta mạnh mẽ tới nhường nào.
Trang Liên Nhi ghét nhất là kiểu nam tử như vậy, nàng không có tâm trạng thưởng thức, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau vài bước.
Hoắc Trường An lạnh lùng nói: “Trang cô nương, nghe nói cô nương đính hôn cùng công tử Hứa gia?”
Trang Liên Nhi mặt cắt không còn giọt máu: “Phải… mười sáu tháng sau sẽ thành thân.”
Hoắc Trường An hừ lạnh một tiếng, còn đang định nói gì đó, Trang Liên Nhi nhìn thấy phu tử đã tan học, nàng vội vàng bước theo phu tử vào nội thất.
Phu tử đức cao vọng trọng, lại quen biết Hứa Quảng Văn nên cũng nhận được tin tức từ sớm, ông mỉm cười chúc mừng Trang Liên Nhi, đồng ý cho nàng xin nghỉ hai tháng.
Nàng ở bên trong viết giấy xin nghỉ, Hoắc Trường An ở bên ngoài vẫn chưa rời đi, thân thể cao to vạm vỡ của hắn ta tựa như một bức tường, nhớ tới biểu cảm sợ hãi mới vừa rồi của Trang Liên Nhi, hắn ta cảm thấy có chút khó hiểu.
Mình từng đắc tội với nàng hay sao? Chắc hẳn không phải đâu.
Hoắc Trường An đứng trước cửa nửa ngày, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng xa lạ của nam tử: “Xin hãy nhường đường.”
Hắn ta híp mắt, nhìn thấy người tới đúng là Hứa Phỉ mà mình vừa nhắc đến.
Hoắc Trường An nhìn nam nhân bệnh tật trước mắt, khách sáo gọi một tiếng: “Hứa huynh.”
Hứa Phỉ ngước mắt lên nhìn hắn ta một cách khó hiểu: “Ta nhỏ hơn ngươi.”
Nghe thấy lời này, Hoắc Trường An lại hừ nhẹ một tiếng: “Gần đây thân thể thế nào?”
“Thân thể suy tàn, không đáng để nhắc tới.” Hứa Phỉ thu hồi ánh mắt “Ta muốn đi vào.”
Hắn không đề cập tới thì không sao, bốn chữ thân thể suy tàn vừa nói ra, ngược lại khiến Hoắc Trường An nhớ tới sự việc năm đó, hắn ta cười nói: “Lúc trước trong thư viện, hai người đánh mã cầu tốt nhất là ngươi và ta, chúng ta thường xuyên gặp mặt tại sân bóng, từ khi ngươi… thật ra rất lâu rồi ta không gặp được đối thủ.”
Nghe hắn ta nhắc tới chuyện quá khứ, ánh mắt Hứa Phỉ dần trầm xuống, hắn mặt không đổi sắc, coi như không nghe thấy: “Xin hãy nhường đường.”
“Trang cô nương ở bên trong.”
“Cho nên?” Hắn hỏi lại một câu, sau đó không vui nói: “Ngươi đã gặp nàng.”
Ánh mắt Hứa Phỉ hơi lóe, từ cửa sổ nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đang chậm rãi đi ra.
Hoắc Trường An sửng sốt hồi lâu, sau đó mới phản ứng lại, hai người này tháng sau sẽ về chung một nhà, cho dù Hứa Phỉ tiến vào cũng không sao. Hắn ta nhớ tới mục đích của mình trong chuyến này, hắng giọng, lúng túng nói: “Kỳ thật ta tới tìm Trang cô nương, là vì chuyện lúc trước của đệ đệ ta --”
Hứa Phỉ ho khan một tiếng, ngắt lời hắn ta: “Vậy lời nói vừa rồi của ngươi là có ý gì? Nói móc ta sao, ừm, ta không để bụng, ngươi và người đệ đệ kia của ngươi có chuyện gì thì cứ hướng về phía ta được rồi, đừng quấn lấy Liên Nhi nữa.”
Trang Liên Nhi vén rèm lên, nghe thấy tiếng ho khan liên tục của Hứa Phỉ, lại chỉ nghe thấy mấy câu cuối cùng, nàng vội vàng tiến lên đỡ hắn, nôn nóng hỏi: “Huynh sao thế?”
“Ta không sao.” Hứa Phỉ nói nhỏ, hai người nắm chặt tay nhau.
Hốc mắt hắn phiếm hồng, đâu giống người không sao? Trang Liên Nhi lại thấy dáng vẻ cao lớn thô kệch của Hoắc Trường An, nàng cả gan nói: “Ngươi và đệ đệ của ngươi đúng là không thể nói lý, còn bắt nạt một người bệnh? Hiện giờ hắn đã như vậy, các người có nhất thiết phải mở miệng châm chọc hay không?”
Hoắc Trường An nhăn mày, trong lòng cũng rất khó hiểu: “Chẳng qua ta chỉ khen hắn lúc trước đánh mã cầu--”
“Lúc trước! Lúc trước!” Trang Liên Nhi cắn chặt hai chữ này, rốt cuộc không còn lời gì để nói với hắn ta, nàng đỡ Hứa Phỉ đi tìm một thư phòng không người. Dần dần Hứa Phỉ không còn ho nữa, chỉ là sắc mặt vẫn đỏ bừng, lộ ra vẻ ốm yếu.
“Huynh sao rồi?” Nàng lo lắng mà nhìn hắn.
Hứa Phỉ kéo tay Trang Liên Nhi, thuận thế dựa vào ngực nàng, một lúc lâu sau, hô hấp mới vững vàng hơn một chút. Hắn ngẩng mặt lên muốn nói chuyện, sống mũi cao thẳng cọ qua cần cổ nàng, hơi thở ấm áp khiến hai chân Trang Liên Nhi mềm nhũn.
Mùi thuốc cổ quái kia lại xuất hiện.
Nàng không biết vì sao mình lại như vậy, Hứa Phỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, thời điểm hai người đứng thẳng một lần nữa, hắn nói lời xin lỗi: “Dọa nàng rồi?”
“Có chút.” Thấy hắn không sao, Trang Liên Nhi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm: “Huynh không cần để ý đến người đó.”
Hứa Phỉ cụp mắt: “Ta muốn đi vào tìm nàng, nhưng hắn không cho.”
“Ta đang xin phu tử cho nghỉ học.” Liên Nhi nhớ tới những lời hắn vừa nói ngoài cửa, nàng áy náy: “Thân thể huynh không tốt, hà cớ gì phải nói như vậy, nếu hai huynh đệ bọn họ thật sự quấn lấy huynh thì phải làm sao bây giờ?”
Hứa Phỉ nhìn vào mắt nàng, kể từ ngày sinh bệnh, đôi mắt đào hoa của hắn hiếm khi bị khiêu khích như thế, nghe xong lời nói của Liên Nhi, hắn chỉ mỉm cười đáp: “Không sao.”
Hắn dừng một chút: “Nàng xin phu tử nghỉ học?”
“Đúng vậy, hai tháng.” Liên Nhi bẻ đầu ngón tay: “Hiện tại đang là đầu tháng, mười sáu tháng sau mới thành hôn, chúng ta ở trong nhà tu dưỡng nửa tháng, chắc hẳn cũng đủ rồi.”
Nhìn thân thể Hứa Phỉ ở trước mắt, Liên Nhi căn bản không có ý định viên phòng, tuy nhiên nàng cũng biết thành thân không phải chuyện nhẹ nhàng, nguyên một ngày đó hai người sẽ vô cùng mệt mỏi, bởi vậy nàng mới cảm thấy nên để Hứa Phỉ nghỉ ngơi nửa tháng.
“Chỉ nửa tháng?” Hứa Phỉ ngạc nhiên.
“Không đủ sao?” Liên Nhi chần chờ.
“…Ta nghĩ, ít nhất cũng phải một tháng.” Hứa Phỉ hơi do dự một chút, sắc mặt bình thường trở lại, hắn ở nụ cười: “Lát nữa ta sẽ đi tìm phu tử sửa lại.”