Mỹ nhân bệnh

Chương 5: Hầu hạ
 
Lễ thành thân được tổ chức vào ngày mười sáu tháng tám, thích hợp cưới gả, chuyển nhà.
 
Thân thể Hứa Phỉ không tốt, cho nên hai nhà tự giác lược bỏ rất nhiều nghi thức không cần thiết trong bữa tiệc. Trang Liên Nhi cũng ngủ một giấc ngon lành, không hoảng hốt không vội vã trang điểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mãi cho tới khi ngồi trong phòng tân hôn rồi, nàng vẫn cảm thấy như mình đang mơ.
 
Bạn bè thân thích của cả hai nhà đều không ít, tiếng nhạc hoan hỷ vang vọng từ đầu đường cho tới cuối hẻm. Mặc dù sức khỏe Hứa Phỉ không tốt, cũng phải dùng trà thay rượu trò chuyện với mọi người.
 
Trong không khí vui mừng, ánh mắt Hứa Phỉ va chạm với tầm mắt của Tần Khanh.
 
Hứa Phỉ mỉm cười gọi một tiếng: “Tần công tử.”
 
Hứa Quảng Văn có chút quan hệ sâu xa với phủ Thừa tướng, tuy nhiên người tới lại là đại công tử phủ Thừa tướng, mọi người đều cảm thấy khá kinh ngạc. Sắc mặt Tần Khanh lạnh lùng, cứng ngắc nói lời chúc mừng, sau đó kính Hứa Phỉ một ly.
 
“Chúc ngươi và Trang cô nương, bạch đầu giai lão.”
 
“Chuyện tốt của Tần công tử cũng gần tới rồi chứ?” Hứa Phỉ mỉm cười chân thành “Tới lúc đó ta nhất định sẽ đưa phu nhân tới tham dự.”
 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Khanh cứng đờ nói: “Được thôi.” Hắn mơ hồ đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng thu hồi tầm mắt.
 
Rượu quá ba tuần, Hứa Phỉ mới trở về phòng tân hôn.
 
Trang Liên Nhi đã đợi tại phòng tân hôn nửa ngày, trong lòng thấp thỏm, nàng không phân biệt được cảm giác này là căng thẳng hay vui sướng. Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng hắn đẩy cửa bước vào, cuối cùng Trang Liên Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm.
 
Nhóm nha hoàn ma ma tiến lên chúc mừng, nhận xong tiền mừng, Hứa Phỉ tiến lên phía trước, trực tiếp vén khăn hỉ của nàng lên.
 
Mấy nha hoàn nhỏ tuổi bật thốt lên: “Thật xinh đẹp!”
 
Trang Liên Nhi vốn xinh đẹp quyến rũ, nhưng ngày thường nàng không thích khoa trương, nên rất ít khi mặc y phục màu đỏ thẫm, bộ hỉ phục này giúp nàng tôn lên làn da trắng nõn và các đường nét đoan trang diễm lệ của cơ thể.
 
Nàng há miệng thở dốc, không biết nên nói gì.
 
Hôm nay nàng đánh son môi màu đỏ tươi, tầm mắt của Hứa Phỉ nhẹ nhàng lướt qua, hắn nhìn nàng mỉm cười: “Có nóng không?”
 
Trang Liên Nhi lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Không nóng.”
 
Mặc dù hiện tại đang là giữa mùa hè, nhưng trong phòng đã đặt băng từ sớm, mà Trang Liên Nhi cũng chưa từng đứng dậy đi lại, nên quả thực nàng không cảm thấy nóng.
 
Hứa Phỉ dặn dò bà tử lấy nước tới, quay đầu lại nói với nàng: “Trên người ta đổ chút mồ hôi, nàng chờ ta một lát.”
 
Liên Nhi gật đầu, Hứa Phỉ đi tắm, hết thời gian khoảng hai nén hương mới quay trở lại, hỉ phục đã được thay ra, khoác lên người chiếc áo choàng màu trắng, không khác gì ngày thường.
 
Thấy hắn như thế, Trang Liên Nhi cũng không còn quá mức lo lắng, nàng thả lỏng cơ mặt, hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
 
Nghĩ tới thân thể ốm yếu của hắn, nàng cố ý quan sát sắc mặt Hứa Phỉ, thấy hắn không có vẻ mệt mỏi, nàng mới chậm rãi yên tâm.
 
Tuy nhiên, kế tiếp nên làm gì? Trang Liên Nhi còn đang suy nghĩ, lại thấy Hứa Phỉ nói: “Ta không sao, Liên Nhi có muốn tắm rửa không?”
 
Trước khi rời khỏi nhà, nàng đã tắm rửa sạch sẽ, trên người một chút mồ hôi cũng không có, Trang Liên Nhi lắc đầu, rồi lại vội vàng gật đầu: “Vẫn nên tắm đi.”
 
Nàng phải nghĩ xem buổi tối hôm nay sẽ trôi qua như thế nào.
 

Hứa Phỉ hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn nhẹ giọng an ủi: “Không cần lo lắng.”
 
Bọn nha hoàn đã sớm chuẩn bị xong nước tắm, nha hoàn dẫn đường có một đôi mắt nhỏ dài, thấp giọng nói: “Mấy năm trước thiếu gia sinh bệnh, phải ngâm nước thuốc nên có xây dựng một bể tắm, sau này phu nhân có thể trực tiếp tắm rửa ở đây.”
 
“Hiện giờ chàng có cần ngầm nước thuốc nữa không?”
 
(Hai người đã thành thân nên mình thay đổi cách xưng hô một chút nhé)
 
“Đã lâu rồi không ngâm.”
 
Không cần ngâm nước thuốc, nơi này trở thành bể tắm nước nóng bình thường, Liên Nhi ngồi trong nước, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, hình ảnh phản chiếu dưới nước ngược lại có chút mặt ủ mày ê. Nếu Hứa Phỉ muốn viên phòng, thì nàng phải làm thế nào? Thân thể hắn có được không? Nếu hắn không muốn…
 
Nghĩ tới đây nàng lại có chút không vui.
 
Thật kỳ quái, rõ ràng là nàng không muốn.
 
Thời điểm nàng lau khô thân thể, sau đó trở về phòng, Hứa Phỉ đã gọi người tới thu dọn những thứ màu đỏ thẫm đó ra khỏi phòng, hạt sen và táo đỏ trên giường cũng bị lấy đi. Hắn đang dựa lưng vào chiếc trường kỷ bên cửa sổ, trong tay cầm quyển sách, thấy nàng trở về, hắn quan tâm hỏi: “Nàng có đói không?”
 
Hắn nói chuyện vô cùng tự nhiên.
 
Trang Liên Nhi có ảo giác dường như bọn họ đã sống với nhau rất lâu rồi, những suy nghĩ kỳ quái trong lòng đều bị vứt ra sau đầu, nàng cẩn thận cảm nhận: “Không đói lắm.”
 
Có quá nhiều cảm xúc phức tạp ở trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn, cảm giác đói bụng thật sự bị xem nhẹ.
 
Hứa Phỉ đứng dậy đi về phía nàng, nắm tay nàng ngồi xuống cạnh bàn: “Vẫn nên ăn một chút đi.”

 
Vốn dĩ không cảm thấy đói bụng, nhưng hắn đã nói như vậy, Trang Liên Nhi đành phải ăn chút trái cây. Hứa Phỉ thấy thế, cúi đầu bóc vỏ nho, sau đó đưa tới bên miệng nàng.
 
Trang Liên Nhi ăn vào trong miệng, Hứa Phỉ dùng khăn ướt lau tay, hắn nói: “Để bụng đói đi ngủ, sợ ban đêm nàng lại khó chịu.”
 
Lời này có chút không đúng, Trang Liên Nhi ngập ngừng hỏi: “Đêm nay… chuyện kia… chàng có thể không?”
 
Hứa Phỉ buông xõa mái tóc đen nhánh xuống, xẹt qua lồng ngực trắng như bạch ngọc của hắn, một mảng trăng non tinh xảo lộ ra bên ngoài, Liên Nhi vô thức nhìn lên vị trí xương quai xanh của hắn. Hứa Phỉ quan sát sắc mặt Trang Liên Nhi, giọng điệu dịu dàng lưu luyến: “Nếu Liên Nhi không sợ, tất nhiên ta cũng nguyện ý hầu hạ nàng.”
 
Hắn nói “hầu hạ”.
 
Trước khi xuất giá, Trang Liên Nhi cũng từng xem qua một vài tập xuân cung đồ, hầu hạ nơi đó…
 
Gương mặt nàng dần ửng đỏ.





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận