Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

Biên dịch: Yên Hy

Sức khỏe Thẩm Ngôn còn chưa khôi phục, người không bao lâu đã mềm xuống, mặt ửng đỏ, hô hấp dồn tiếng tim đập dập, kịch liệt vang bên tai, mang theo vài phần không quy luật.

Khoái cảm mãnh liệt như sóng biển vọt tới, một đợt lại tới một đợt, cậu ngoài việc mở cánh môi thừa nhận sự xâm nhập cường thế của đối phương, thì chẳng phản ứng ra gì khác.

Hạ Văn Xuyên nặng nề hôn cậu, mang theo hung ác như muốn nuốt người vào bụng.

Nước bọt không nuốt xuống chảy xuống dọc theo khóe miệng, lại ngay giây sau bị đối phương thân mật liếm đi, tiếng nước môi lưỡi liên kết mang theo vài phần dâm mỹ.

Lồng ngực đơn bạc của đối phương phập phồng, cảm giác bản thân sắp bị hôn đến thở không nổi.

Toàn bộ xung quanh đều là hơi thở của đối phương, như tơ nhện mềm dính bao vây lấy cậu, cánh môi nóng rát không ngừng bị mút vào, nóng đến mức sắp hòa tan.

Cậu thật vất vả tìm được khoảng cách hô hấp rồi lại bị hung hăng hôn xuống, môi răng giao nhau không một chút khe hở, chỉ còn lại hơi thở đan chéo nóng bỏng lẫn nhau, làm độ ấm không ngừng bò lên.

Nóng quá.

Khó thở quá.

Đầu vựng vựng.

Thẩm Ngôn ý đồ duỗi tay chống đẩy, ngón tay vừa động lại bị cầm thật chặt, lấy tư thế không cho phép cậu lảng tránh giam bên người, thẳng đến khớp xương phát đau.

Trước mắt cậu còn chưa khôi phục hẳn, tự nhiên không phải đối thủ của ngài Quan Chỉ Huy tố chất thân thể đạt tới đỉnh.

"Ưm... Hạ.. Văn Xuyên... anh hôn em sắp... Thở không nổi."

Thẩm Ngôn nằm trên giường bệnh dồn dập thở dốc, mắt tím xinh đẹp tràn ra nước mắt sinh lý hàng mi dài ướt dầm dề.

Cánh môi bị hôn đến đỏ bừng no đủ, da thịt trong trắng lộ hồng, xinh đẹp đến kinh người.

Huống chi đối phương còn gọi tên của hắn.

Cơ bắp cả người Hạ Văn Xuyên căng chặt, khuôn mặt lãnh đạm tối lại, cảm giác lý trí mình đang kề nguy hiểm.

Hắn khởi động cánh tay buông đối phương ra, thanh niên bị đoạt lấy toàn bộ hô hấp lập tức thở dốc dồn dập, lông mi rung động như con bướm sắp vỗ cánh bay, lại không thoát được tấm lưới lớn muốn giữ lấy cậu.

Nụ hôn nóng rực lại lần nữa phủ lên, môi hôn dính dính ngọt ngào rơi xuống như mưa, Thẩm Ngôn ngửa đầu phát ra một tiếng rên nhẹ, đầu ngón tay dùng sức nắm chặt lấy ngón tay dài của đối phương.

Phần cổ thanh niên cong lên thành một đường xinh đẹp, da thịt oánh nhuận dưới ánh đèn trần chiếu rọi xuống sáng lên một mảng.

Xúc cảm ẩm ước cùng đau đớn cắn nuốt đan chéo qua lại, mang đến run rẩy của dòng điện cũng như khoái cảm tê dại da đầu, như từng tầng sóng biển một đánh úp về cậu.

......

......

Nụ hôn kịch liệt thế này, đối với thanh niên mới vừa tỉnh lại mà nói vẫn có chút quá kích thích.

Chờ hết thảy kết thúc, cánh môi Thẩm Ngôn một mảnh đỏ tươi, mắt tím ướt đẫm nước mắt sinh lý, đuôi mắt nhiễm ánh hồng, nửa dựa vào đầu giường thở dốc, nỗ lực bình phục tim đập quá nhanh.

Hạ Văn Xuyên giúp cậu sửa sang lại quần áo hơi hỗn độn, đôi mắt nặng nề, môi mỏng mím chặt: "Xin lỗi, là tôi không khống chế được."

Nếu hắn lại tiếp tục đi xuống, chỉ sợ dụng cụ giám sát nhịp tim và dưỡng khí của Thẩm Ngôn sẽ phát ra cảnh báo.

Đối phương mới vừa thức tỉnh, hắn không nên mất khống chế như vậy.

Lỡ như ảnh hưởng đến thanh niên khôi phục ——

Hai tay hắn không tự giác nắm chặt thành đấm.

"Không sao đâu." Thanh âm Thẩm Ngôn còn mang theo chút khàn, âm cuối hơi hơi nâng lên, có vẻ phá lệ mê người.

Cặp mắt tím kia mờ mịt sương mù nhìn về phía người đàn ông, giơ tay sờ sờ đuôi mắt hắn, cười nói: "Em biết anh không phải cố ý."

Cảm giác được mí mắt ôn nhu đụng vào, Hạ Văn Xuyên dùng sức nhắm mắt, cằm căng chặt, ngón tay thon dài bắt được đầu ngón tay thanh niên chuẩn bị thu về, đặt ở bên môi một chút.

Trong lồng ngực như bị đốt lên đốm lửa, làm hắn lúc nào cũng khát vọng đối phương.

Mà sự dung túng của Thẩm Ngôn sẽ làm hắn được một tấc lại muốn tiến một thước, làm đốm lửa kia càng thêm hừng hực.

Thẳng đến đốt cháy hắn không còn gì.

Tầm mắt người đàn ông sâu lắng chăm chú, mang theo nóng rực khó có thể bỏ qua, dòng điện tê dại truyền đến theo đầu ngón tay, đầu tim Thẩm Ngôn run lên, không giải thích rút tay về.

Nếu lại đến một lần, cậu thật sự cần đi kêu người trị liệu.

Huống chi, bây giờ cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Thẩm Ngôn thoáng bình phục hô hấp, nhìn thẳng đôi mắt hắn nghiêm mặt nói: "Hạ Văn Xuyên, đến cùng anh và Vua Dị Thú có dung hợp chưa?"

"... Dung hợp, chỉ là không hoàn toàn." Im lặng trong chốc lát, người đàn ông rốt cuộc nói thật.

Ngay lúc hắn nhìn đến xúc tua trung tâm của Vua Dị Thú sắp cắn nuốt tinh thần thể Thẩm Ngôn, không kịp suy nghĩ điều khác, thân ảnh Băng Lân Cự Mãng hiện lên sau người, há mồm nuốt vào xúc tua đáng chết kia.

Giây tiếp theo, tinh thần thể phát ra gào rống đầy thống khổ, Hạ Văn Xuyên cảm nhận được xúc cảm dính nhớp ghê tởm đã lan tới Khu Não, sợi tơ tinh thần màu trắng bị chất nhầy màu đen cuốn lấy, mấp máy suy nghĩ muốn cắn nuốt.

Đau từ Khu Não thẳng đánh linh hồn, hắn cảm giác bên trong phảng phất có cả ngàn cây kim không ngừng đâm vào, vô số sợi tơ tán loạn điên cuồng quấn quanh, đâm thọc, ý đồ ô nhiễm tinh thần thể của hắn, mồ hôi lạnh mơ hồ tầm mắt, đau đến thân hình đều đang run rẩy.

Đôi mắt hắn biến thành màu đen không thấy đáy, vào chớp mắt sau lại biến thành màu đỏ yêu dị, hồ băng xanh thẳng bị bao phủ trong bóng đêm, phảng phất muốn hoàn toàn ăn mòn hắn.

Hạ Văn Xuyên mạnh mẽ chống thân hình run rẩy bước lên tinh hạm, sắp xếp tinh thần thể Thẩm Ngôn xong, đêm đó hắn liền rơi vào trạng thái bạo động tinh thần lực.

Trong phòng bệnh, thân ảnh Băng Lân Cự Mãng đấu đá lung tung trong phòng, điên cuồng gào rống, người đàn ông thống khổ áp lực rên rỉ, liên tục từ chạng vạng đến bình minh.

Bạo động Tinh thần lực không thể chữa khỏi, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ.

Hơn nửa năm sau, Hạ Văn Xuyên gần như cách mấy ngày đều sẽ vào trong bạo động tinh thần lực, gần như hỏng mất.

Toàn bộ Khu Não hắn phảng phất bị chém thành hai nửa, xúc tua trung tâm ở trong cơ thể Băng Lân Cự Mãng điên cuồng mấp máy, giãy giụa, một giấy cũng không ngừng nghỉ.

Vảy của Băng Lân Cự Mãng giữa lúc tranh đấu bị bóc ra, chảy ra máu tươi, chất nhầy màu đen từ da chảy ra, dần dần bao trùm toàn thân, thậm chí trái lại muốn cắn nuốt tinh thần thể.

Thống khổ này thâm nhập cốt tủy, nếu đổi thành những người khác, chỉ sợ không đến một tháng sẽ đến bờ hủy hoại.

Nhưng Hạ Văn Xuyên lại chống đỡ hơn nửa năm, bằng ý chí người thường khó thể tưởng tượng mà tạm thời áp chế xúc tua trung tâm xuống, hơn nữa dưới sự ủng hộ của mọi người lấy quyền phát ngôn của quân bộ.

Hắn biết bản thân cần vượt qua, bằng không, hắn không có năng lực bảo hộ Thẩm Ngôn.

Hành tinh Kroll thành tổ căn cứ, thân thể thanh niên dưới kỹ thuật gen cao siêu một lần nữa tạo lại, hắn bỏ vốn lớn chế tạo hệ thống phòng ngự không thua gì quân khu trung tâm, lúc nào cũng nhìn chằm chằm, không dám chậm trễ.

6 năm sau, Băng Lân Cự Mãng rốt cuộc cắn nuốt xúc tua trung tâm đáng chết kia, trở thành tinh thần thể cấp SSS, cũng đạt tới quyền lợi và địa vị cao nhất.

Nhưng bộ phận tàn lưu xúc tua vẫn mấp máy sâu trong Khu Não, chấn động, làm hắn thường xuyên ở trạng thái không ổn định Tinh thần lực, yêu cầu dựa vào thuốc để áp chế.

Mãi cho đến hiện tại đều là như thế.

Nhưng Hạ Văn Xuyên cũng không muốn để thanh niên biết điều này.

Lúc trước sở dĩ hắn ở trong Khu Não của Thẩm Ngôn chia thành ba điểm sáng, ngoài việc cấp bậc tinh thần lực quá cao, còn vì cảnh giác và chán ghét từ tiềm thức của đối phương với Vua Dị Thú.

Thẩm Ngôn phát hiện trong thân thể hắn còn sót lại một bộ phận của xúc tua trung tâm, trực tiếp mở công kích với hắn.

Chia thành ba điểm sáng du đãng ở vùng biển kim sắc, theo bản năng tìm được ba nhân vật dễ tiếp cận thanh niên nhất, sau đó không chút do dự thả ý thức mình vào.

Cốt truyện bởi vậy mà viết lại.

Cốt truyện nguyên bản của cuốn sách trói buộc bọn họ, mà bọn họ đồng thời cũng ảnh hưởng đến cốt truyện.

Chờ đến ý thức cá nhân bắt đầu thức tỉnh, cốt truyện dần dần thoát ly quỹ đạo nguyên bản, phát triển hướng tới phương hướng bọn họ cùng nhau chờ mong.

Khe Vực Sâu là đích đến cuối cùng.

Trước lúc toàn bộ thế giới sụp đổ, bọn họ cắt đứt liên kết Tinh thần lực, cuối cùng có thể an toàn rời đi.

Nhưng mà tinh thần lực mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đã chịu một ít ảnh hưởng, đây cũng là nguyên nhân bệnh tình hắn lại lần nữa phát tác.

Thẩm Ngôn nhìn vào đôi mắt đỏ yêu dị của hắn, trái tim nhói đau từng đợt.

Mười năm, thời gian mười năm đều không dung hợp, mấy năm nay Hạ Văn Xuyên rốt cuộc trôi qua như thế nào?

Uy hiếp từ xúc tua trung tâm, cơn đau từ bạo động Tinh thần lực, tranh đấu quyền lợi, còn có nỗi tuyệt vọng khi người mình yêu sâu sắc không biết khi nào mới tỉnh lại.

Mấy nay này hắn trôi qua quá khổ.

Thẩm Ngôn có chút khó chịu mà đè lại ngực, hàng mi dài lây dính nước mắt, thanh âm run nhè nhẹ: "Hạ Văn Xuyên, em giúp anh chải vuốt lại tinh thần lực."

"... Không vội, chờ em khôi phục tốt cơ thể đã."

Người đàn ông lại lần nữa cầm lấy ngón tay cậu, lấy lực không cho phép kháng cự gắt gao nắm lấy, bày ra tư thế thân mật mười ngón tay giao nhau, phảng phất chuyện này còn quan trọng hơn trị liệu Khu Não.

Hạ Văn Xuyên rũ mắt xuống, nhiều năm như vậy, hắn đã quen.

So với một năm vừa mới bắt đầu kia, hiện tại thật sự không tính là gì.

Đáng tiếc, ngài Quan Chỉ Huy từ trước đến nay không người dám làm trái lần này đá tới ván sắt rồi.

Kim Vũ Vương Điệp dưới mệnh lệnh của chủ nhân bay ra từ Khu Não, ngừng trên đỉnh đầu đối phương, cánh bướm nhanh chóng run rẩy, như hạ một hồi mưa vàng.

Hạ Văn Xuyên cảm nhận được ấm áp thẳng đánh linh hồn.

Khu Não được bao phủ bởi Tinh thần lực thuần tịnh, chất nhầy màu đen giấu ở chỗ sâu bị tróc ra từng tầng, lộ ta sợi tơ màu trắng bị quấn quanh trong đó.

Chúng nó ý đồ dùng vô số 'xúc tua' màu đen bắt giữ hơi thở tinh thần thể tản ra mê người, lại bị sợi dây vàng bị cắt nhỏ thành vô số đoạn, cuối cùng bị Băng Lân Cự Mãng mở to miệng cắn nuốt.

Băng Lân Cự Mãng ngẩng đầu lên cảm thụ được ánh vàng ấm áp, thoải mái đến mức khè từng tiếng 'ss ss'.

Màu đen bao trùm bởi chất nhầy đen như thủy triều rút đi, lộ ra vảy lạnh như băng, dưới ánh sáng chiếu rọi thành vô số màu sắc đẹp, thuần tịnh như khối băng.

Trận trị liệu này giằng co hai tiếng mới kết thúc.

Chờ đến ánh vàng tan đi, đỏ sậm trong mắt Hạ Văn Xuyên tan đi không ít, biến thành màu đỏ rõ ràng trong trẻo, lại không có cách nào khôi phục màu xanh thẳm nguyên bản.

Đây là ảnh hưởng hoàn toàn dung hợp mang đến.

"Rất đẹp." Hơi thở Thẩm Ngôn hơi dồn dập, thời điểm hắn muốn tránh đi kịp thời mở miệng, "Em rất thích."

Hạ Văn Xuyên quay đầu, con ngươi kia nặng nề nhìn cậu, đáy mắt nổi gió gợn sóng, dường như cất giấu vô số áp lực và cảm xúc cực nóng.

Thẩm Ngôn sờ sờ môi đã khôi phục: "Lúc hôn nhẹ một chút."

Nghe được lời mời như vậy, hầu kết người đàn ông khẽ lăn, chế trụ cổ tay cậu lại lần nữa hôn xuống.

Lo lắng thanh niên không chịu nổi, lần này nụ hôn của rất nhẹ, môi mỏng hàm chứa cánh môi mềm mại đối phương cọ xát một chút, mềm nhẹ mút hôn, như sợ hãi chạm vào sẽ làm cậu vỡ nát mà thả xuống nụ hôn khắc chế.

......

*

Buổi tối, Thẩm Ngôn hơi buồn ngủ duỗi người, chuẩn bị đi phòng tắm tắm gội một chút.

Tuy rằng khoang trị liệu là môi trường vô khuẩn, sạch sẽ ngăn nắp, nhưng vừa rồi trị liệu tinh thần lực hơn nữa hôn môi vẫn ra chút mồ hôi mỏng, vẫn tắm rửa tương đối thoải mái.

Hạ Văn Xuyên bước chân dài đi theo phía sau thanh niên, tiếng nói thanh lãnh mang theo vài phần mất tiếng: "Hiện tại cơ thể không thích hợp ở không gian có tốc độ chảy chậm này, muốn... anh giúp em tắm không?"

Thẩm Ngôn quay đầu lại nhìn hắn, đảo qua bộ phận nào đó của đối phương: "Anh chắc không?"

Hạ Văn Xuyên nhắm mắt, "...Tôi chờ em trước cửa, có vấn đề gì thì gọi tôi."

Thẩm Ngôn gật đầu: "Được."

Động tác thanh niên rất nhanh, mười phút sau, cửa phòng tắm mở ra.

Làn da trắng nõn của Thẩm Ngôn bị hơi nóng phủ hồng, khuôn mặt tinh xảo giữa sương mù có vẻ càng thêm mộng ảo, như hoa sen vừa rời khỏi nước, đẹp đến không giống có thật.

Bởi vì tốc độ nhanh, áo tắm dài của cậu thắt lỏng lẻo, đôi chân dài thẳng tắp lộ ra hơn phân nửa, tóc cũng ướt dầm dề, ngọn tóc còn đọng nước, trên vai ẩm một chỗ nhỏ.

Thân hình cao lớn của Hạ Văn Xuyên đã hoàn toàn cứng đờ, hắn nhanh chóng dời ánh mắt, hầu kết khó nhịn lăn lộn, hô hấp trầm trọng.

Ngón tay bên người nắm chặt, dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch.

"Để tôi giúp em lau tóc." Giọng hắn khàn không còn vẻ cũ.

Thẩm Ngôn ngồi lên ghế điều chỉnh, Quan Chỉ Huy tối cao của Đế Quốc đứng sau cậu, cúi mặt, khớp xương ngón tay rõ ràng đem sợi tóc hơi dài của cậu tách rồi hợp lại, dùng khăn lông từ nano nhẹ nhàng giúp cậu lau tóc.

Ngón tay thon dài của Hạ Văn Xuyên xuyên qua sợi tóc màu nâu đậm, dọc theo sợi tóc rồi hợp lại từng chút, từ đầu đến đuôi tóc, đầu ngón tay hơi lạnh thỉnh thoảng cọ nhẹ qua da đầu, động tác tinh tế lại nghiêm túc.

Thẩm Ngôn nhìn động tác của người đàn ông chăm chú mà ôn nhu, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên.

Cho dù là Hạ Văn Xuyên trước đây, Hạ Lăng một thế giới khác, vẫn là Quan Chỉ Huy Đế Quốc thân phận tôn quý hiện giờ, bọn họ đều đã làm hành động tương tự, diện cho quan tâm tỉ mỉ của hắn.

"Hạ Văn Xuyên." Mắt tím Thẩm Ngôn ánh từng tia sáng: "Cảm ơn anh."

Cảm ơn anh cứu em từ trong tay Vua Dị Thú.

Cảm ơn snh trải qua trăm cay ngàn đắng mang em về từ một thế giới khác.

Cảm ơn anh vẫn luôn chờ em.

Cảm ơn anh vẫn luôn... Thích em.

*

Biên dịch có lời muốn nói: còn 2 chương nữa hoàn chính văn, sau đó còn hơn chục chương pn nữa.

Tuần này cty tui có Hải quan xuống kiểm tra nên bận xỉu, tui dời dịch up pn sang tuần sau nha.

Mn đầu tuần vui vẻ ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui