Biên dịch : Yên Hy
【 Tư tổng cần phải khôi hài dị không】
【 gây vạ như Cửu Cửu, tui thật sự tưởng tượng không ra nhiều năm qua Tư tổng rốt cuộc ăn bao nhiêu dấm 】
【 ha ha phát sóng trực tiếp trước đó Cửu Cửu từng nói, năm đó Tư Việt ý đồ bẻ cong một thẳng nam như ảnh, luôn giận dỗi 】
【 Tư tổng: Đã kết hôn có con mới có thể cho Cửu Cửu ký tên 】
【 chủ phòng đều ngốc ha ha ha, nội tâm chủ phòng: Vì cái gì vừa rồi không thể, hiện tại lại có thể? 】
【hhh chủ phòng không cần hoảng, nếu anh lại thành khẩn một chút, phỏng chừng Tư tổng đều sẽ ký tên cho anh】
Nhìn đến trên mặt Cửu Cửu lộ ra thần sắc nghi hoặc khó hiểu, Tư Việt chủ động nhận giấy bút trong tay chủ phòng, đưa cho Cửu Cửu, dùng lòng của mình coi như đồ lót, để cậu ký tên lên trên.
Tuy rằng không hiểu được lý do không khí tràn ngập vị chua lập tức biến mất, nhưng Yến Cửu vẫn nhanh chóng viết xuống tên mình trên notebook, còn viết một câu "Chúc bảo bối nhiều sức khỏe, luôn vui vẻ."
"Cảm ơn thầy Yến, thật cám ơn ngài," chủ phòng cầm di động, chỉ có thể một tay nhận notebook Yến Cửu vừa kỳ xong, xin lỗi gật gật đầu, "Ngài thật là người tốt."
Yến người tốt: "Không có việc gì......!Chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Xác định Yến Cửu thời gian riêng tư cũng có tính tình rất tốt, chủ phòng lại lần nữa sợ hãi mở miệng: "Kia......!thầy Yến, chúng ta có thể chụp ảnh chung một tấm không?"
Lúc nói ra lời này, anh ta theo bản năng nhìn về phía Tư Việt đứng cạnh Yến Cửu, cảm giác áp bách còn dày nặng hơn cả bức tường trong thành phim ảnh, sợ đối phương sẽ lớn tiếng quát lớn mình tham lam.
Nhưng khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, chính là Tư Việt thế nhưng đồng thời nói "được" cùng Yến Cửu, thậm chí còn chủ động nhận di động kia của chủ phòng: "Tôi giúp hai người chụp."
Chủ phòng hoàn toàn dại ra.
Ai có thể tưởng tượng chồng chồng này một chút làm giá cũng không có.
Giữa lúc ngây người, Tư Việt đã chụp xong ảnh Yến Cửu với chủ phòng, đang duỗi tay trả di động lại.
Chủ phòng hấp tấp nhận lấy, ánh mắt lộ ra che giấu kinh ngạc.
Ngài Tư chụp đẹp thật.......
Chẳng qua chủ yếu thầy Yến lớn lên quá trâu.
Thế nào chụp sẽ không lật xe.
"Cảm ơn ngài Yến, cảm ơn ngài Tư," chủ phòng cảm kích gật đầu với hai người Yến Cửu, "Thật sự làm phiền hai vị quá, chúc hai vị hôn nhân mỹ mãn, gia đình hạnh phúc!"
Đối với những người chúc mình và Cửu Cửu hôn nhân mỹ mãn, Tư Việt đều ôm hảo cảm, nghe vậy đơn giản dùng chúc phúc trình độ ngang nhau trả lại cho đối phương: "Chúc hôn nhân ngài và người yêu hạnh phúc mỹ mãn giống tôi và Cửu Cửu, trăm năm hạnh phúc."
Chủ phòng liên tục gật đầu: "Cảm ơn cảm ơn, mượn cát ngôn của ngài, nhất định sẽ."
Yến Cửu: "......"
Cái gì kêu "Chúc hôn nhân ngài và người yêu hạnh phúc mỹ mãn giống tôi và Cửu Cửu" a?
Nào có người tặng chúc phúc như vậy chứ?
Yến Cửu cạn lời đỡ trán, kéo kéo góc áo Tư Việt: "......!Đi thôi."
Đứa nhỏ mới ném người xong, lại tới người lớn bắt đầu.
Quả nhiên là cha con ruột không thể nghi ngờ.
Ngay cả trình độ mất mặt đều người cảm thấy hít thở không thông.
【hhh cười chết tui, Tư tổng cảm thấy hôn nhân của bản thân với Cửu Cửu đều có thể trở thành một từ hình dung đúng không? 】
【 Tư tổng thật sự quá tự tin 】
【 làm phiền chủ phòng nhất định phải đăng tấm hình chụp chung với của này, thiệt muốn nhìn thử Tư tổng chụp được không 】
【 ha ha ha tui cũng muốn nhìn một chút kỹ thuật chụp ảnh của Tư tổng rốt cuộc thế nào 】
【 hu hu thiệt muốn ngẫu nhiên gặp được Cửu Cửu, cọ cọ Âu khí của chủ phòng, buổi chiều lát nữa tui phải ra cửa, nhìn xem có thể đụng tới Cửu Cửu loạn nhảy】
【 mục tiêu của tôi rất rõ ràng, chính là muốn thấy nhóc con Mạt 】
【 mà tui tương đối tham, ngoài Cửu Cửu và Mạt Mạt, tui còn muốn nhìn thấy giáo sư ngoan ngoãn 】
【 tuy rằng biết không có thể chủ phòng không thể tiếp tục quay, nhưng vẫn luyến tiếc Cửu Cửu quá 】
【 không biết lần sau nhìn thấy Cửu Cửu là khi nào, chương trình thiếu nhi lần sau rốt cuộc khi nào bắt đầu chứ hu hu hu 】
【 nếu hôn lễ bọn họ có thể tổ chức trên chương trình thiếu nhi thì tốt rồi [ chờ mong ]】
Xét thấy Tư Việt còn có công việc trong người, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Cửu Cửu làm tài xế cho Thi Hách Nhân.
"Cửu Cửu, anh sẽ tận lực về nhà sớm một chút." Tư Việt dùng sức ôm Yến Cửu.
Yến Cửu gật đầu: "Em mang anh Thi giải sầu, sau đó sẽ về nhà nghỉ ngơi."
Tư Việt lại ôm cậu một lát mới buông, rồi sau đó cách đến thật xa, chua xót nhìn Thi Hách Nhân một cái, xoay người rời khỏi bãi đỗ xe.
Yến Cửu cười bất đắc dĩ, đi trở về bên cạnh xe, mở cửa xe ôm Mạt Mạt đang ngồi trên ghế phó lái lại ghế cho thiếu nhi đằng sau, rồi mới về ghế lái.
"Trời ạ, anh Thi," thấy anh Thi ngoài lúc nói chuyện phiếm với Mạt Mạt ra, cứ thành thật ngồi trên chỗ tại chỗ, Yến Cửu cực kỳ bội phục, "Lực khống chế của anh tốt thật, một mình ngồi đợi trên xe lại không chơi di động?"
Nghe được Yến Cửu nói như vậy, Thi Hách Nhân phảng phất lập tức nhớ tới chuyện gì, giương mắt nhìn về phía Yến Cửu, có chút nhịn không được nở nụ cười: "......!Tiểu Cửu, em vừa nói anh mới phát hiện, anh căn bản không mang di động."
Yến Cửu: "......"
Thi Hách Nhân nói xong, lại như lo lắng mình sẽ làm phiền Yến Cửu, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không sao cả, không có vấn đề gì, anh cũng không dùng di động."
Dù sao cũng không có ai liên hệ với y, trừ bỏ......!Người kia.
Huống chi, y căn bản không nghĩ liên hệ cùng người kia.
Yến Cửu đương nhiên không biết trong lòng anh Thi suy nghĩ cái gì, cậu chỉ biết người không có di động sẽ buồn phiền, sẽ nổi điên, sẽ tịch mịch khó nhịn.
Vì thế rời đi thành phim ảnh, đi vào đường quốc lộ, cậu trực tiếp đổi xe về hướng nhà anh Thi.
*
Chỗ phòng thuê của Thi Hách Nhân trước mắt thuộc về khu phố cũ, rất ít nơi có bãi đỗ xe, phần lớn dưới lầu có phòng hẹp cũ nát, số lượng vị trí xe không nhiều lắm, thường ai tan tầm sớm, ai mới có thể cướp được.
Nếu có thể ở một ngày mệt mỏi, không chút cố sức cướp được một vị trí xe gần nhà, đối với mỗi một người làm công ăn lương, đều đã là hạnh phúc lớn lao, đừng nói gì đến hy vọng xa vời bãi đỗ xe gần nhà.
Thời điểm lái xe về lại dưới lầu anh Thi, Yến Cửu vừa lúc thấy được vị trí đỗ trống, vừa đậu vào tắt máy, thoáng qua nhìn thấy cách đó không xa có người đối diện nhấc lên động cơ vò đầu bứt tai, phỏng chừng vì thời tiết quá lạnh, không khởi động được xe.
Tuân thủ nguyên tắc giúp đỡ bất cứ khi nào có thể, Yến Cửu lại lần nữa khởi động xe, bật điều hòa ấm áp cho anh Sanh và Mạt Mạt ở trong xe: "Anh Sang, để em xuống nhìn xem, trời lạnh vậy, không khởi động xe được thì quá tội."
Thi Hách Nhân từ tay vịn móc hộp một đôi găng tay cao su cho cậu: "Mang bao tay lên, cũng mang cả mũ áo khoác vào, đừng để bị lạnh."
Câu nói lịch sự trong miệng hoàn toàn hóa giải kinh ngạc chợt lóe qua trong lòng, cho nên nhận lấy bao tay, Yến Cửu hoàn toàn quên mất chính mình vừa muốn hỏi anh Thi, sao y lại biết trong cốp xe mình có một đôi bao tay cao su.
"Được rồi," Yến Cửu nhận bao tay, quay đầu lại nói với bé con nhà mình, "Bé ngoan, bố đi giúp đỡ chú kia, lại đây, đập tay một cái, cổ vũ cho bố nào."
"......!Dạ được ~" Mạt Mạt vội vàng vươn tay nhỏ, cười tủm tỉm khẽ chạm tay Cửu Cửu, cuối cùng, còn giơ Trư Quyển trong lòng chạm Cửu Cửu, "Cửu Cửu cố lên ~"
Ánh nắng mãnh liệt, dọc đường Yến Cửu lái xe đều mang kính râm.
Lần này đi đến trước mặt, cậu mới phát hiện đó là một đôi vợ chồng trẻ.
"Xe có trục trặc à?" Yến Cửu đi đến bên cạnh xe nghiêng đầu quan sát khoang động cơ, hỏi, "Là bình điện hết điện sao?"
Thấy có người chủ động đi tới hỗ trợ, đôi vợ chồng trẻ cực kỳ vui vẻ, vội vàng quay đầu tới, tiếp câu chuyện: "Có thể vậy......!Kỳ thật tôi cũng không rõ lắm chuyện này do đâu, nửa tháng trước còn tốt, hôm nay mở lại không lên."
Bọn họ mỗi ngày đều đi đi về về bằng tàu điện ngầm, xe của mình thì đậu dưới lầu, ngoài những lúc đi ra khỏi thành phố hoặc về quê, ngày thường căn bản sẽ không tùy tiện lái xe.
Hôm nay bọn họ vợ chồng hai người đều xin nghỉ, tính mua chút quà về thăm nhà cha mẹ hai bên không nghĩ tới xe hơn nửa tháng không khởi động lại không lên nổi.
Thấy rõ người đứng bên cạnh mình là ai, hai người nháy mắt khó thể tin kinh hô: "Yến, Yến Cửu?!"
Bọn họ không nhìn nhầm chứ?!
Yến Cửu vì cái gì sẽ xuất hiện ở chỗ này?! Còn tới chủ động dò hỏi xe bọn họ có gặp trục trặc hay không?!
"Ừ, là tôi," Lực chú ý Yến Cửu đặt trên động cơ cùng bình điện, nghe được hai vợ chồng nói cũng chỉ nhẹ giọng ứng một câu, "Nhiệt độ không khí này, nửa tháng không khởi động xe, bình điện rất dễ hết."
Nghe xong, chủ xe nam cái hiểu cái không gật đầu, không phải quá hiểu lời Yến Cửu nói.
Anh ta là nhân viên văn phòng đi sớm về muộn, chiếc xe này chỉ theo khuôn phép cũ đi theo mua cùng vài người bạn, kỳ thật khi gặp vấn đề cũng không biết cách bảo dưỡng cùng thao tác.
"Có cáp kết nối không?" Yến Cửu hỏi, "Tôi có thể giúp anh nối điện."
Chủ xe nam nuốt nước miếng, sau đó lắc đầu, quay đầu nhìn thoáng qua vợ mình.
"Anh nhìn em làm gì? Em giống cáp kết nối không à?! Còn không thèm nghĩ biện pháp?!" Vợ anh ta vốn bởi vì chuyện không khởi động được xe đã có chút buồn bực, lúc này thấy ông chồng mình hỏi câu nào cũng không biết, không khỏi càng thêm giận.
Trước đó cô cũng từng nhìn thấy, xác xe để tại mùi đông xác thật khả năng sẽ xuất hiện tình huống không khởi động được, sẽ tạo ảnh hưởng rất lớn với động cơ, còn rút ngắn tuổi thọ của nó.
Tuy rằng chiếc xe này nhà bọn họ là xe mới, nhưng rốt cuộc không phải siêu xe gì, dưới tình huống thời tiết giá lạnh nửa tháng trời không khởi động một lần, có vấn đề cũng coi như bình thường.
Yến Cửu nhìn chung quanh một vòng, nói với chủ xe: "Siêu thị bên kia hẳn sẽ có cáp kết nối, đặc biệt cho các chủ xe bị cháy cáp."
Bốn phía đều là bãi đỗ xe, mỗi một chiếc xe đều có khả năng không thể khởi động vào sáng sớm, cho nên ông chủ siêu thị trong tiểu khu tự nhiên sẽ không bỏ qua thời cơ bán thứ ít lãi tiêu thụ mạnh này.
Xe chủ hấp tấp chạy qua siêu thị kia.
"Cửu Cửu ~" bé con được Thi Hách Nhân bọc kín mít xuống xe, "Lộc cộc" cầm hộp chạy tới, "Bác Thi để Mạt Mạt đưa Cửu Cửu nà ~"
Tuy rằng kính râm cậu cũng là có số độ, có thể thấy rõ chuyện vật khác, nhưng xuyên qua thấu kính đen như mực đi xem khoang động cơ cũng thuộc về hệ màu đậm, xác thật có chút cố sức.
"Cảm ơn bé ngoan ~ lại đi bố cảm ơn bác Thi," Yến Cửu nhận hộp kính, mở gọng kính của mình mangt lên, "Sau đó con tâm sự với bác Thi nhé."
Vừa lúc cảm xúc anh Thi không tốt, nếu có Mạt Mạt nói chuyện cùng, hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Huống hồ, tiểu khu nơi này cũng không phải có chia người xe, tuy rằng Mạt Mạt là bé con không chạy loạn, nhưng khó tránh khỏi vẫn sẽ làm người nhớ thương, còn không bằng trở lại trên xe ở cùng anh Thi.
"Dạ được ~" Mạt Mạt nghe lời theo tiếng, rồi sau đó vui rạo rực chạy về tới trên xe, đi tìm bác Thi tán gẫu thôi.
Bóng dáng bé nhỏ ngoan ngoãn mềm mại làm chủ xe nữ ở lại cũng không giấu được nụ cười.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Yến Cửu, chủ xe nam đi vào không bao lâu, đã vui vẻ ôm một bó cáp nối chạy ra: "Ngài Yến đúng là thần, tôi ở gần đây, cũng không biết siêu thị cũng sẽ có bán mấy thứ này."
Yến Cửu mang bao tay anh Thi cho cậu, nhận từ tay chủ xe nam dây cáp, đi về bên cạnh xe mình.
Thấy Yến Cửu thật sự nguyện ý giúp xe nhà mình gắn điện, xe chủ nữ không khỏi vừa mừng vừa sợ, cô nhanh chóng móc di động ra, chụp hai bức bóng dáng lẫn sườn mặt của Yến Cửu, ngồi trở lại ghế phó lái đăng weibo——
【@sunflower: Quá may mắn, người tốt bụng giúp chồng tôi gắn dây điện thế mà lại là Yến Cửu, tôi sắp kích động xỉu QAQ# Yến Cửu # Mạt Mạt # xuất phát thôi bảo bối [ bóng dáng.JPG][ sườn mặt.JPG]】
Bởi vì thời điểm đăng Weibo chọn đề tài có quan hệ với Yến Cửu cùng Mạt Mạt, Weibo này nháy mắt đã có mấy tin trả lời.
【@ Nhan tiểu thỏ two: A a a thiệt hay giả?! Cửu Cửu vì sao đi khu phố cũ nha? 】
【@ chuông gió: Cửu Cửu hôm nay thiệt sinh động a hhh, chỗ nào cũng có ảnh 】
【@ Mạt Mạt chưa từng gặp mặt mẹ ruột: Bác chủ nhìn đến nhóc con Mạt nhà tui không? 】
【@cuộc sống không nhìn Yến Cửu còn có cái gì ý nghĩa gì: Eim cảm giác toàn bộ thế giới đều ngẫu nhiên gặp được Cửu Cửu, vì cái gì chỉ có eim không gặp được ảnh [ khóc lớn ]】
【@ cắn sống cắn chết: Anh em lầu trên, tui nhìn thoáng qua trang chủ của cậu, cậu giống như cùng Cửu Cửu......!trùng số rồi 】
【@ cuộc sống không nhìn Yến Cửu còn có cái gì ý nghĩa gì: Eim không để bụng, hai 0 tương ngộ, tất có một G[ liếm màn hình ]】
【@dililili: Vị anh em lầu trên, tôi cảm giác ngươi nick name của cậu rất nguy hiểm với Cửu Cửu, vẫn thôi cậu đừng gặp ảnh[doge]】
【@ Mạc Lạp Cổ: Ha ha tui cảm thấy ngược lại vị anh em lầu trên mới gặp nguy hiểm á, Tư tổng sẽ không bỏ qua bất luận người nào dám mơ ước Cửu Cửu】
【@ thiếu nãi nãi hai tập đoàn Yến thị: Hu hu, Cửu Cửu của tui thật sự quá nhiệt tình, trời giá rét, còn nguyện ý chủ động giúp người xa lạ gắn điện 】
【@ nữ hài heo heo muốn nghỉ: Chị em bên trên, ID của cô cũng có thể đã bị vị họ Tư trà xanh nào đó theo dõi 】
Yến Cửu hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra trên nền tảng Weibo, cậu mở nắp động cơ, dùng hai đầu cáp nối nối cực dương và cực âm của hai chiếc xe sau khi rồi ra hiệu, ý bảo chủ xe nam quay lại xe.
"Keng ~ hô ~"
"Keng keng keng keng keng ~"
"Oanh ——!!!"
Động cơ nặng nề gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên chuyển động.
"Ôi!" Chủ xe nam kinh hô, "Lên rồi! Ngài Yến!"
Yến Cửu nghiêng đầu tránh đi ngăn cản trụ A, cười nói với chủ xe nam: "Được, lên thì tốt rồi."
Đỡ phải tiếp tục ở bên ngoài đứng chịu đông lạnh.
Chủ xe nam dường như cảm thấy cách xa nhau này không đủ để biểu đạt kích động của mình, vội vàng xuống xe, chạy đến bên cạnh xe Yến Cửu, đôi tay vói vào cửa sổ xe cầm tay Yến Cửu, lay động trên dưới: "Ngài Yến, thật sự rất cảm tạ ngài."
Yến Cửu rút tay mình về, tùy ý vẫy vẫy, ý bảo không sao, tiếp tục nói: "Nếu có thể xác định mình một đoạn thời gian không cần dùng xe, có thể lựa chọn tách cực âm bình điện ra, như vậy có thể tận khả năng giảm bớt xói mòn lượng điện."
"Được, tôi đã biết rồi ngài Yến, một lát tôi sẽ lên mạng tra tử làm gì để tách ra," chủ xe nam cầm tay Yến Cửu kéo lên trên dưới, "Ngài Yến, tôi có thể cùng vợ mời ngài ăn một bữa cơm không? Thật cám ơn ngài!"
Nói xong, anh ta lại khom lưng mời Thi Hách Nhân bên kia: "Bạn của ngài Yến, tôi và vợ mình muốn mời hai người một bữa cơm!"
Nhìn như hướng ngoại, thật là lại là người hướng nội - Thi Hách Nhân cứng đờ há miệng thở dốc, bất lực nhìn về phía Yến Cửu.
"Không không không," thấy xe chủ nam nhiệt tình muốn giúp hắn người mở cửa xe, Yến Cửu cuống quít cự tuyệt nói, "Cảm ơn cảm ơn, không cần, tôi và bạn còn có chút việc."
Rốt cuộc, được Yến Cửu khuyên can mãi, vợ chồng son này mới xem như từ bỏ ý niệm mời mình và anh Thi đi ăn cơm, dần dần rời đi tầm mắt bọn họ.
"Anh Thi, đưa chìa khóa nhà anh cho em," Yến Cửu lo lắng tình huống cơ thể Thi Hách Nhân, thẳng tay vươn đến chỗ y, "Em đi lên giúp anh lấydi động."
Thi Hách Nhân từ trong túi móc ra chìa khóa, đồng thời còn không quên ca ngợi Yến Cửu: "Thật không hổ là bố bé Mạt chúng ta, làm chuyện dứt khoát lưu loát, sấm rền gió cuốn, ngầu quá đi ~"
Mạt Mạt cũng xem náo nhiệt giơ ngón cái với Cửu Cửu: "Cửu Cửu siêu cấp ngầu luôn ~"
Đang lúc đồng chí Yến Cửu giúp người làm niềm vui được anh Thi cùng bé con nhà mình chú một câu cháu một câu khích lệ dần tự lạc, khóe mắt đột nhiên xuất hiện một chiếc SUV màu đen thật quen thuộc, làm Yến Cửu nhịn không được nhìn qua phương hướng chiếc xe đó.
Brabus chậm rãi dừng lại, tắt máy.
Yến Cửu hơi hơi nheo lại đôi mắt.
Quen mắt.
Thật sự quen mắt.
Nhìn thấy người đàn cao lớn bước ra từ phòng điều khiển, Yến Cửu kinh ngạc mở to hai mắt ——
"......!Anh cả?!".