Vừa dứt lời, Tư Việt ho nhẹ một tiếng: "Nhưng nó màu xanh lục.
"
"Ai? Lời này sai rồi," Yến Cửu dựng thẳng một ngón tay lên, không ủng hộ quơ quơ trước mặt Tư Việt, "Đây là anh không có tự tin với biểu hiện của bản thân.
"
Tư Việt: "! ! "
Yến Cửu thật sự không đành lòng để vị não yêu đương không có cảm giác an toàn này cảm giác quá mức lo lắng, quay đầu nhanh chóng hôn hắn một cái.
Cho dù qua bao nhiêu năm, Tư Việt đều sẽ động tâm với hành vi cậu chủ động hôn hắn.
Hắn hôn bên gáy Yến Cửu, thuận thế đem mặt vùi vào hõm vai Yến Cửu.
Gió núi giờ ngọ vào đông ngoài ý muốn ấm áp, thậm chí còn kèm theo vài tia ấm áp.
Yến Cửu không phân biệt được đến tột cùng ấm áp đến từ nơi tránh gió chính giữa sườn núi, hay từ cái ôm của Tư Việt.
Tóm lại, tâm tình cậu dần dần thả lỏng, một lần quên mất trong túi mình có thứ gì, thậm chí lúc bị Tư Việt hôn, hoàn toàn đoán không được ngón tay cuộn chặt theo tiềm thức sẽ gây ra tai họa gì ——
"Hãy ~~~ mở ~ trái tim ~ choang ~~ choang! Gõ ra niềm vui ~~ hàng năm ~~~" 【1】.