Cuộc sống của ba người chúng ta khá ổn.
Ta có thể ăn no, Cửu Vương gia cũng có thể ăn thịt.
Nhưng vì Cửu Vương gia sinh ra quá kiêu quý, nhiều người trong làng rất tò mò về hắn, luôn muốn hỏi thăm lai lịch của hắn.
Nhưng Cửu Vương gia không cho ta nói, ta vẫn luôn im lặng không tiết lộ một chữ nào.
Lâu dần mọi người cũng không hỏi nữa.
Ta rất bận, ruộng nhà đã cày xong, còn phải đi giúp nhà khác cày ruộng, vì ta khỏe nên mọi người đều muốn gọi ta đi giúp.
Nhưng Cửu Vương gia không hài lòng: "Ngươi mỗi ngày làm việc nhà mình, còn giúp người khác làm việc, ngươi không mệt sao?"
Ta lắc đầu: "Vương gia, chỉ cần ta ăn no, ta sẽ có sức lực vô tận."
Cửu Vương gia cười mỉa một tiếng: "Nếu dùng sức vào việc động não, ngươi sẽ không túng thiếu như vậy!"
Cửu Vương gia là người tốt nhưng hơi tính toán, hương thân phụ lão đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa, ta giúp họ làm việc, họ sẽ cho ta rất nhiều đồ ăn, không phải làm không công.
Chúng ta mới trở về, hoa màu trên ruộng mới được trồng, nhờ mọi người giúp đỡ, chúng ta có thể tiết kiệm được một ít tiền, cha nuôi cũng nhàn hơn.
Hôm nay ta giúp nhà dì Mã khiêng củi, nhà dì Mã đông người, củi dùng cũng nhiều.
"Vẫn là Đại Chùy giỏi, một gánh củi này, nếu đổi thành mấy người nam nhân nhà ta, ít nhất cũng phải chia làm bốn năm chuyến, Đại Chùy một chuyến là khiêng hết về rồi."
Ta lau mồ hôi cười nói: "Sức của họ không bằng ta, sau này có việc gì cứ gọi ta."
Ta đặt củi vào sân nhà dì Mã, hai đứa con trai của bà mới dậy, nam nhân nhà bà ngồi xổm ở cửa ăn bánh bao thịt, ta cười chào hỏi: "Mã thúc, Mã đại ca, Mã nhị ca."
Họ đều rất khách sáo với ta.
Bánh bao thịt khá thơm.
Dì Mã múc một gáo nước mát đưa cho ta uống: "Cảm ơn Đại Chùy nhé, nhà không có gì ngon, không giữ cháu ăn cơm đâu.
Ngày mai cháu nhớ đến giúp dì khiêng nước nhé, bể nước nhà dì cũng hết rồi."
Ta đồng ý nhưng vẫn muốn hỏi dì Mã, hai quả bí ngô đã hứa cho ta đâu?
Nhưng dì Mã vào bếp ăn cơm, ta cũng không tiện hỏi, lau mồ hôi định rời đi, vừa quay đầu đã thấy Cửu Vương gia đứng bên đường vẫy tay với ta, "Nhà họ có ba người nam nhân đều ở nhà nghỉ ngơi, gọi ngươi đi khiêng củi mà ngươi cũng đi?"
"Ta khỏe như trâu, nhà họ làm sao có ai khỏe bằng ta." Ta đáp, Cửu Vương gia cau mày, đột nhiên nắm lấy tay ta, nhìn chằm chằm vào vết m.á.u trên đó: "Khỏe thì không thể bị thương à?"
Ta xoa xoa vết thương: "Làm việc bị thương là chuyện bình thường, không sao đâu."
"Ngu ngốc!" Cửu Vương gia lại hỏi ta: "Sáng nay ta nghe qua cửa sổ, bà ấy hứa cho ngươi hai quả bí ngô, sao không đưa cho ngươi?"
Ta có chút ngượng ngùng: "Có thể bà ấy quên rồi nhưng không sao, lần sau có thể bà ấy sẽ nhớ ra mà."
"Ngu c h ế t đi được." Cửu Vương gia liếc nhìn ta: "Đợi đó!"
Hắn xắn tay áo đi về phía nhà dì Mã, ta biết tính tình hắn không tốt, lát nữa cãi nhau thì thôi, hắn có thể cãi nhau với người khác nhưng nếu đánh nhau, hắn yếu đuối như vậy chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Nhưng ta vừa đi được hai bước, Cửu Vương gia quay đầu trừng mắt nhìn ta, ta không dám động đậy.
Nhưng điều khiến ta bất ngờ là, Cửu Vương gia vào nhà dì Mã, không cãi nhau cũng không đánh nhau, một lúc sau, cả nhà bốn người dì Mã ôm bốn quả bí ngô lớn, theo hắn đi ra.
"Đại Chùy à, dì quên đưa bí ngô cho cháu, dì già lú lẫn rồi, giờ đưa về nhà cho cháu đây."
Ta nghe giọng dì Mã run rẩy, ba người nam nhân nhà bà đi cũng loạng choạng, ta hỏi nhỏ Cửu Vương gia: "Sao họ lại sợ thế?"
Cửu Vương gia nhàn nhạt: "Bình thường nhàn quá, chân không còn sức rồi."
Có lẽ vậy, dù sao Cửu Vương gia cũng yếu đuối, lại đẹp như vậy, thích hắn bảo vệ hắn còn không kịp, sao có người sợ hắn được.
Nhưng không biết vì sao, từ hôm đó, dì Mã đi ngang qua cửa nhà ta đều tránh đi, không chỉ nhà dì Mã, nhiều người trong làng cũng vậy.
Ta hỏi cha nuôi lý do, cha nuôi xoa xoa cánh tay, nhìn ta đầy ẩn ý,
"Con không nghĩ là Cửu Vương gia đánh họ sao?"
Ta không tin nổi: "Cha, Cửu Vương gia yếu đuối như vậy, sao có thể đánh người được."
Cha nuôi không nói gì, khom lưng đi vào bếp.
Cha nuôi tốt của ta, hình như ông già đi nhiều, ta phải cố gắng báo đáp ông..