“An giấc ngàn thu, sao an giấc ngàn thu nổi hả? Cha cháu mất tuyệt đối có liên quan đến người đàn bà này!”Giọng Diệp Hạo chắc chắn, ánh mắt Diệp Thanh Huyền lập tức dừng trên mặt ông, rất có ý thăm dò: “Sao ông nội nói vậy?”Thấy cháu nội cố ý bảo vệ Tạ Uyển Nghi, Diệp Hạo tức điên vỗ đùi, hận sắt không thành thép, nói: “Còn sao nữa, cô ta gả vào đây vì tiền tài, không phải luôn ngóng trông cha cháu chết sớm để chia tài sản à?”Diệp Thanh Huyền nhíu mày trầm tư, bán tín bán nghi, chưa đợi hắn nghĩ ra kết luận thì Diệp Hạo đã lập tức răn dạy: “Mà cháu qua đây làm gì? Mau ra linh đường bồi cha cháu đi!”Việc cấp bách đúng là về linh đường túc trực bên linh cữu, Thanh Huyền gật đầu nhìn về phía Uyển Nghi: “Đi thôi, cùng đi.”“Cháu!”Diệp Hạo tức giận suýt nữa ngất đi.Ra khỏi nhà cũ nhà họ Diệp đã thấy tài xế chờ ở cửa, hai người lần lượt bước lên ghế sau.Bận bịu việc tang sự, Uyển Nghi mệt mỏi đến cực điểm, vừa lên xe lập tức tận dụng thời gian nghỉ ngơi.
Diệp Thanh Huyền cũng mệt nhưng hắn thức đêm đã quen, thân thể càng mệt thì càng thanh tỉnh.
Xe giữ vững tốc độ chạy đến hướng linh đường, hắn nghiêng đầu ngắm cảnh đường phố khá xa lạ ngoài cửa sổ, mấy năm nay, trừ ngày lễ, Tết ra thì Diệp Thanh Huyền cơ bản không trở về, trong thành đã thay đổi không nhỏ.Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi xoay qua, tầm mắt đảo qua ngón tay thon dài của cô, hướng lên trên dọc theo cánh tay, quét qua cổ rồi tới vành tai đến lỗ tai nho nhỏ, sau đó là cằm thon, cuối cùng ánh mắt dừng trên mí mắt sưng đỏ của cô do khóc tang nhiều ngày.Diệp Thanh Huyền không khỏi nghĩ đến bản thân, từ khi nghe Diệp Thiên Lan qua đời đến giờ, thế mà hắn chưa từng chảy ra giọt nước mắt nào.
Từ khi mua vé máy bay về nước đến thời gian thủ tang, cảm xúc của hắn đều lạnh nhạt đến đáng sợ, muốn nói hắn và Diệp Thiên Lan có hiềm khích không, thì tựa hồ là chưa từng.
Tuy hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thế nhưng tình cảm cha con lại rất sâu đậm, Diệp Thiên Lan thường xuyên xuất ngoại thăm hắn.Trong lòng Diệp Thanh Huyền, cha luôn rất hiền từ dễ gần, nhưng lần này ông qua đời ngoài ý muốn, hắn ép không ra giọt nước mắt nào.Trong khi hắn thất thần, xe cách linh đường càng ngày càng gần, lông mi mảnh dài của cô chớp chớp, ngón tay cũng giật giật, Diệp Thanh Huyền nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn qua bên kia.Tạ Uyển Nghi ngủ trong chốc lát đã tỉnh, tinh thần khá hơn so với trước khi ngủ một chút.
Cô lấy thuốc nhỏ mắt trong ví ra nhỏ mắt, sau đó nhàn nhạt lên tiếng: “Cảm ơn.”Một câu khó hiểu, Diệp Thanh Huyền khẽ nhấp môi: “Không có chi.”Mặt hắn giống mẹ, sinh ra đã có bảy tám phần lạnh nhạt cự người ngàn dặm, thân phận cháu đích tôn của nhà họ Diệp cho hắn tư cách kiêu ngạo, mặt vô cảm, quanh thân đều quanh quẩn khí tức người sống chớ gần.Trước nay Uyển Nghi không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn tự làm mình mất mặt, sau khi nói cảm ơn xong thì cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cả đường không nói chuyện.Tới linh đường, có lẽ đều ý thức hôm nay là đầu thất cho nên hai người chưa nhắc tới việc nghỉ ngơi, cùng quỳ canh xong đêm cuối cùng.Giữa trưa hôm sau, thi thể được đưa ra khỏi quan tài bằng băng vào lò thiêu, những giọt lệ vẩn đục tràn ra trên mặt Diệp Hạo, Diệp Thanh Huyền vẫn mặt lạnh thờ ơ, nhưng còn Tạ Uyển Nghi bên cạnh hắn, vừa thấy cửa lò thiêu đóng lại thì đột nhiên cảm xúc mất khống chế, che mặt khóc rống thất thanh.Vốn Diệp Thanh Huyền không đau khổ gì, nhưng thấy dáng vẻ cô sắp hỏng mất thì không biết sao ngực bỗng chua xót, hắn xoay đầu đi không nhìn cô nữa.Nhất định cô ấy đã đau lòng tới cực điểm..