Mỹ Nhân Đá

- Mẹ kiếp! Ồn ào…

Tại sao chứ? Hắn chỉ muốn ngủ thôi mà. Người vừa lên tiếng là một thanh
niên. Tóc hắn khá dài, trên người khoác một chiếc áo đơn bạc. Nghe tiếng hắn gào, một cô gái vội vã chạy ra:

- Anh…

Gương mặt thanh tú xa lạ. Đầu hắn quay chòng mòng một chút rồi sực nhớ ra:

- Là cô à?

Hắn sống dưới lòng đất này đã lâu. Nói chung là khoảng mấy trăm năm. Lên
trên đó mặt trời chói lóa hết sức khó chịu. Hắn không thích ánh mặt
trời. Nhưng đồ ăn của loài người thì rất ngon. Những lúc hiếm hoi thức
dậy, hắn hay chờ buổi tối để lên trên đó mua thực phẩm, những thứ mình
thích. Mỗi năm tính ra ngủ khoảng 11 tháng, còn một tháng thức dậy để
ăn. 3 năm trước, trong một lần như thế, hắn đã cứu cô gái này. Chẳng là
nhà của cô ta cất ngay trên nhà của hắn. Hai bên làm hàng xóm khá hòa
thuận. Người hàng xóm phía trên chẳng mảy may hay biết, phía dưới mình
còn có một kẻ độc thân đang sinh sống. Đêm đó cô gái này đi về nhà, mới
tới cổng nhà thì đã bị một lũ nào định bắt cóc. Đã kéo được cô lên xe
hơi nhưng cũng trong lúc đó, hắn về. Tiện tay cứu, rồi cũng sực nhớ ra,
mấy hôm trước mới cứu được một con chó lang thang. Hắn ngủ rồi,ai mà
chăm sóc nó?

- Cảm ơn anh…

Úc Huệ Lâm vừa
hoàn hồn thì đã bị hắn mang đi. Cô chống cự thế nào cũng không được. Cắn vào vai hắn, không ngờ khơi mào tức giận. Hắn đã…


- Mẹ ơi!

Một giọng nói ngọng líu ngọng lịu. Bên ngoài một đứa bé hơn 2 tuổi chạy vào:

- Mẹ…

Hắn ngơ ngác nhìn cả hai. Úc Huệ Lâm mặt tái mét. Đứa trẻ giương đôi mắt trong veo lên nhìn hắn. Nhìn thấy quen quen:

- Nó giống ta quá. Con ta à?

Huệ Lâm không biết nói gì. Đêm đó, hắn đã ép buộc cô, thật sự Huệ Lâm rất
sợ nhưng chống cự có thể bị giết. Nhớ đến các vụ cưỡng hiếp gần đây bởi
nạn nhân làm thủ phạm điên cuồng, cô đành xuôi tay, phải sống. Cô còn
cha mẹ phải phụng dưỡng. Hai người đều đã già rồi.

“Làm”
xong, hắn lăn ra ngủ. Gom góp, mặc lại chiếc áo rách nát, Huệ Lâm định
bỏ chạy, nhưng cô hoảng hốt nhận ra ngoài căn phòng đó, xung quanh đều
tối đen như mực. Ban đầu cứ ngỡ là ban đêm, Huệ Lâm đành nấp vào trong
một xó chờ đợi trời sáng. Song, bình minh không bao giờ đến, và cái gã
khốn kiếp ấy vẫn ngủ, dù cô sau đó trong cơn hoảng loạn đã lay hắn dậy,
không biết bao lần. Nơi này ngoài cô ra có 3 con chó, 3 con mèo, một số
gà, ngỗng, một cặp cự đà. Mọi thứ trong nhà vô cùng bề bộn, thức ăn la
liệt khắp nơi. Huệ Lâm đã sống với những thứ đó. Gà may mà cũng tới lúc
đẻ trứng. Nuôi gà bằng những thức ăn quá hạn để lâu ngày. Huệ Lâm đã
khóc hết nước mắt, gã đàn ông đó vẫn ngủ. Vừa là cơn ác mộng, vừa là
niềm hy vọng. Chỉ có gã biết, đây là đâu và làm sao trở lại nhà. 3 tháng sau, Huệ Lâm nhận ra cơ thể của mình có một sự thay đổi khác thường. Cô đã mang thai. Cái thai lớn dần trong nước mắt của mẹ nó. Rồi trong cơn
quằn quại chuẩn bị cho con chào đời, khi đau đớn nhất, hình như có ai đã nắm lại tay cô. Huệ Lâm cắn vào bả vai người đó, đến khi tỉnh lại con
thì khóc ngặt, gã đàn ông kia không còn nằm chỗ cũ, trên vai hắn là vết
cắn còn rất mới. Đứa trẻ đã tiếp thêm sức mạnh cho Huệ Lâm tiếp tục
sống. Nó đáng yêu, không mấy khi quấy khóc nhưng lại rất quấn mẹ. Tiểu
thiên thần của Huệ Lâm.

- Lần trước hình như là lúc nàng sinh con ta có dậy. Ngủ lâu hơn trước có lẽ là do dùng sức.

Hắn dang rộng vòng tay, tươi cười với đứa bé:

- Lại đây với cha nào...

Đứa bé càng nép sâu sau lưng mẹ nó. Còn Hiểu Lâm thì lùi ra sau, che chở lấy con:

- Rầm…

- Mẹ kiếp! - Quay sang hai mẹ con đang ôm lấy nhau, hắn cười cười - Hai
mẹ con đừng sợ, có chồng tỉnh dậy rồi, sẽ không làm cho hai người phải
chịu ồn ào đâu.

Như một làn sương khói, hắn trở lên mặt
đất. Nó đã trở thành một bãi chiến trường thực sự. Cửa đóng kín, bên
trong là những tiếng thở dài. Chẳng những hắn bị làm phiền, còn có cha
mẹ vợ nữa. Đúng là không thể làm ngơ được. Khi quay trở lại, Huệ Lâm vẫn ôm con ngồi trên giường, thu lu chờ đợi. Thấy hắn, cô lại hơi lùi lại

một chút, nhưng không có ý định tránh né:

- Phía trên là nhà của cha mẹ vợ đấy.

Đôi mắt với tia nhìn dè dặt biến chuyển, linh động hơn. Quên cả sợ, nàng vội vã:

- Thật sao? Ba mẹ tôi… Ba mẹ tôi có khỏe không?

- Có nghĩa là nàng thừa nhận, nàng là vợ của ta sao?

Mặt Huệ Lâm đỏ lên. Người đàn ông này là gì? Một... quái vật? Nhưng đã sinh con với hắn, đương nhiên không thể nói là không quan tâm:

- Anh đưa tôi lên đó đi! Tôi muốn gặp cha mẹ tôi…

- Ta cũng muốn lắm. - Hắn cười nhẹ - Nhưng không được đâu người đẹp. Ta không thích sống chung với loài người.

- Vậy tại sao… anh lại… Tôi là…

- Đương nhiên ta biết nàng là người. - Một cái kéo nhẹ, hai mẹ con đã nằm trong lòng hắn - Nhưng nàng là người rất đặc biệt. Ta thích nàng… Ta
yêu nàng.

Là hàng xóm thì thường có tình cảm. Hắn nhìn
thấy nàng từ nhỏ đến lớn. Khi đi học là một cô bé ngoan, lớn lên vẫn
ngoan hiền và dịu dàng. Bị bồ đá cũng bởi quá ngoan ngoãn. Lần đầu tiên
cũng là thuộc về một kẻ “ăn cướp” bất ngờ như hắn, đâm ra tự thấy phải
có trách nhiệm. Trách nhiệm một cách tự nguyện:

- Cha mẹ
nàng đang gặp rắc rối. Ta sẽ trả ơn cho họ đã sinh ra một cô gái dịu
dàng như nàng. Dẹp đi bọn làm ồn đó sau đó tính tiếp. Nhưng thả nàng về
thì không bao giờ đâu vợ ạ!

Cũng trong lúc đó, trên mặt
đất Thiệu Khải Đăng cũng đang toan tính một số việc. Gia đình Nương Tiên đang gặp rắc rối. Giải quyết giúp nàng không khó. Song sau đó thì sao?
Nàng chỉ xem mình là người ơn là cùng. Đâu có thể nhân đó mà kiếm một
chút lợi ích.


- Ngài lại toan tính gì nữa?

Phạm Vĩnh Kỳ thừa biết. Khi sơn vương trầm ngâm như thế là có chuyện lớn rồi.

- Chuyện ở nhà Nương Tiên đấy.

- Ừ.

- Theo đệ thì sao?

- Bên đó là địa bàn của khu Tây.Theo tôi biết thì chúng định xây sòng bạc ở đó, nhà của phu nhân là nhà duy nhất không chịu dọn ra khỏi. Thuyết
phục đủ cách không được nên chúng mới giở trò.

- Ừm.

- Ngài định thế nào?

- Ta cũng không biết nữa. Hai ông bà già cứ bị hành hạ mãi thì cũng tội.
Song, khi đó thì Nương Tiên mới chịu nương tựa vào ta. Nàng sẽ ở nhà với ta, không cần vội vã đi học mà bỏ ta ở nhà một mình. Thật là khó xử.

- Tùy ngài thôi. Khúc Huy đang chờ tôi, tôi sang đó bàn chút việc.

Tay Thiệu Khải Đăng nhịp nhịp xuống bàn. Sau đó còn rút một bông cúc, bắt
đầu xé. Giúp… Không giúp… Giúp… không giúp… Haiz, làm người thật khổ,
làm người đang yêu càng khổ hơn.

- Không giúp. Giúp thì
rắc rối sẽ hết. Tiểu Tiên sẽ đi học. Rắc rối còn, ta sẽ mượn cớ là không yên lòng mà đến ăn dầm nằm dề ở nhà nàng. Có ta ở đó, sao mà chuyện xấu gì xảy ra được chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận