Mỹ Nhân Đá

- Ngươi thật là gian
xảo - Thiệu Khải Đăng cũng cười - Được thôi, dù gì ta cũng không có hứng thú phá hủy cái thế giới này. Nói thử xem.

Không hiểu sao, hắn rất ghét cảm giác bị cái gã đó ám sát vào người. Nhưng hắn ta lại thích áp vào tai mà thì thầm to nhỏ:

- Thế nào? Kế hay không?

- Hay…

- Hay thì từ từ mà làm đi! - Cựu thiên đế đứng dậy - Ta về…

Hắn ta chu đáo kéo màn thiên võng. Đây là một loại lưới đặc biệt ngăn chặn
sự quan sát của thiên đế mới và thần số phận - Tiểu Tà Tà đối với nhân
gian. Có nhiều chuyện gặp mặt chỉ làm hai bên khó xử lẫn đau lòng. Cầm
bình dược với Vong Ức thảo và phương pháp mà hắn ta chỉ, Thiệu Khải Đăng nâng Nương Tiên lên đôi tay rắn khỏe, khẽ khàng cho nàng hít một hơi.
Người đẹp trở mình, gương mặt thanh tú ửng đỏ, trông rất khó chịu. Phản
ứng giống như tên kia đã miêu tả. Hắn không ngần ngại nữa, nhanh tay cởi y phục của Nương Tiên. Quần áo trong thời đại này được cái tháo thật
dễ, chỉ vài động tác trên người Nương Tiên đã không còn lại một chút gì. Giải nỗi khổ tương tư thật là sung sướng. Thiệu Khải Đăng sung sướng
cười không thể khép miệng. Mọi nặng nề trong lòng đều vơi hết, chỉ còn
lại khoái cảm dâng trào. Nương Tiên cũng thật ngoan ngoãn. Nàng không hề chống cự, còn đáp lại hắn bằng những nụ hôn khẽ khàng, ngọt đến tận

tim. Cẩn thận để Nương Tiên nằm ngửa trên giường, Thiệu Khải Đăng khoan
khoái kiểm tra lại lần cuối. Không còn có gì ngăn cản được hai người.
Hắn kéo chân nàng ra, thong thả đi vào bên trong. Chặt quá, trên cơ thể
rắn chắc mồ hôi tuôn như tắm, còn dưới thân người con gái rên rỉ lên
xuống trong từng cử động của hắn. Từ lúc chiếm đoạt nàng, đây là lần
Thiệu Khải Đăng cảm thấy hạnh phúc nhất. Thì ra khi ân ái mà được người
kia hưởng ứng, cảm giác “lên đỉnh” tuyệt vời đến thế này.

- Tiểu Tiên…

- Không… Đừng mà… Mệt… Muốn ngủ thôi!

Nương Tiên thở dốc mà rúc vào một góc trong khi Thiệu Khải Đăng cứ sấn sổ mà tiến tới. Giọng hắn trong cơn hoan ái khàn khàn:

- Mở chân ra đi Nương Tiên. Cùng lắm là ở trên giường thêm một ngày thôi mà. Ngoan…

Vạn vật buổi sáng tươi đẹp. Tiếng chim hót réo rắt khắp nơi. Thạch Tiên mở
mắt. Có cái gì khác lạ lắm, khiến nàng như có cảm giác, mình đã trải qua một biến cố rất lớn. Chỉ là không nhớ đó là gì?

- Hưm…

Có tiếng động. Thạch Tiên nhìn sang và cũng hoảng hốt không kém khi chiếc
chăn đắp trong người rơi xuống. Trên người không có mảnh vải che thân.
Chăn gối thì hỗn độn… Nệm giường còn… còn có những vệt màu trắng đục…

- Bạn…

Thiệu Khải Đăng chỉ mặc trên người một chiếc áo thun và một chiếc quần đùi.
Thạch Tiên càng hoảng loạn hơn khi bên dưới chân cô là bộ quần áo mặc
đêm qua. Còn có nhiều mảnh vải có vẻ được xé từ áo của nam. Trên ngực
hắn là một dấu răng rất sâu.

- Úc… ..

- Đăng… Bạn…


Thạch Tiên mơ hồ hiểu ra sự việc. Đêm qua cô và người này… Và người này…

- Úc… Không… Tiểu Tiên không còn nhớ gì sao? - Hắn rụt rè - Chuyện tối qua đó…

Vong thảo mang đến một cảm giác mờ mịt cho người sử dụng. Cấy ký ức giả vào
đầu nàng vốn cũng là chuyện rất dễ dàng. Tóm lại là chuyện thế này: Đêm
qua, Tâm Uyển hẹn cô tới trường. Cô ta chuẩn bị ma túy cho Thạch Tiên
hít. Sau đó là Thiệu Khải Đăng dù bị đánh bầm dập (hắn ngụy trang thêm
những vết bầm) vẫn cương quyết cứu Thạch Tiên đi. Có mặt cứu cô còn có
thầy Phạm (có vợ rồi - không sợ nguy cơ). Khi Thiệu Khải Đăng bồng Thạch Tiên đi thì thầy Phạm vẫn còn ở đấy chống trả với bọn côn đồ. Hắn đưa
cô vào nhà trọ này và dược lực phát huy tác dụng. Thạch Tiên không ngừng vặn vẹo cơ thể, còn ôm lấy hắn. Cô hôn hắn, cởi quần áo của mình, còn…

- Xoẹt!

Xé quần áo của hắn nữa, Thạch Tiên nhớ Thiệu Khải Đăng đã đưa đôi mắt sợ hãi nhìn cô, sau đó nuốt nước miếng:

- Tiên… Đừng… đừng mà…

- Khó chịu quá! - Xin… xin Đăng mà… - Thạch Tiên vừa khóc vừa cười cọ sát cơ thể vào người hắn - Làm ơn đi… Tiên… Tiên không chịu nổi rồi. Giúp
Tiên với!

Hắn đã ngây dại. Đã hôn cô, hai người ngã xuống giường. Hắn vất vả vì hôn Thạch Tiên, còn cô cứ cào cấu lên người. Thậm chí còn cắn hắn. Vết cắn cần với vị trí ngực của nam nhân khiến Thiệu
Khải Đăng rên lên:


- Đau… Tiên… Đau mà…

- Tiên không đau. Tiên thích lắm…

Thạch Tiên không muốn nhớ nữa. Không muốn nghĩ đến khi hắn ngây ngô tiến từng chút một vào bên trong mình. Rất là vất vả, người cả hai đầy mồ hôi, cứ loay hoay. Những chuyện xấu hổ như thế, sao lại không quên đi, sao lại
cứ nhớ hoài vậy chứ. - Thạch Tiên bất lực khóc òa.

- Tiểu Tiên. - Tay hắn bỗng vòng qua vai, ôm cô vào lòng - Chuyện đã lỡ rồi.
Đó đều là… lần đầu tiên của chúng ta. Không sao đâu.Tôi sẽ chịu trách
nhiệm với Tiên mà…

Hắn cắn nhẹ lên vai Thạch Tiên, lại
kéo nàng nằm xuống. Cấy ký ức thì dễ, còn bây giờ đóng kịch làm một kẻ
ngây ngô ân ái, thật là khiến Thiệu Khải Đăng chịu không ít thiệt thòi.
Chỉ Thạch Tiên ngây thơ, mơ màng. Mê hương một lần nữa thổi vào mặt,
khiến cô tay chân bủn rủn. Thiệu Khải Đăng lại tiếp tục giở trò cho đến
khi Thạch Tiên gần như ngất lịm đi. Cựu thiên đế thở dài:

- Thật là tội. May là một tảng đá tiên, không thì sức nào mà chịu nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận