Mỹ Nhân Đá

Bàn tay đang vươn tới định chạm vào mặt Thi Quỷ hơi rụt lại… nhưng rồi
không như lần trước. Bà nở một nụ cười dù mắt vẫn rưng rưng:

- Mẹ biết, mẹ biết con… con không phải là Vũ Tường. Biết… biết từ lâu lắm rồi.

Thi Quỷ đứng yên một chỗ. Vẻ ngơ ngác này, trông khá giống con người.

- Này…

Một cái huých nhẹ vào người Thi Quỷ từ Thiệu Khải Đăng. Cảnh tượng cảm động thật nhưng cũng cần kết thúc nhanh. Hắn thật sự không thích chứng kiến
những chuyện buồn nên khe khẽ lên tiếng nhắc:

- Người ta đã biết lâu rồi. Muốn hỏi gì thì hỏi đi chứ?

Thi Quỷ tỉnh ra. Từng bước chân nặng nề bước đến bên giường. Người phụ nữ
đó, chỉ hơi né người, nhưng là nhường chỗ cho hắn ngồi xuống:

- Bà… bà đã biết rồi sao?


- Ừm.

Bà có linh cảm của người mẹ. Vũ Tường của bà không phải thế. Mỗi khi ôm nó trong vòng tay là bà đã cảm nhận được, đứa trẻ này có ngoại hình không
khác Vũ Tường nhưng tính cách, cử chỉ, thói quen hoàn toàn khác biệt.
Không thể thay đổi nhanh như thế, dù có là mất trí đi chăng nữa. Song,
không thể phủ nhận, nếu không có nó, bà sẽ điên mất vì nỗi đau mất Vũ
Tường. Ban đầu bà vốn chỉ muốn dùng đứa trẻ như một cách thay thế. Đã
dặn lòng, khi tìm thấy Vũ Tường, khi có thêm một đứa con sẽ mang nó đi
báo cảnh sát, tìm lại người thân hay là đưa vào cô nhi viện. Tuy nhiên,
người ta nói đúng, càng chung sống, lại càng nảy sinh tình cảm. Đứa trẻ
này không sinh động, tràn đầy sức sống như Vũ Tường nhưng vẻ tĩnh lặng
của nó lại tạo cho hai vợ chồng cảm giác bình yên. Thời gian trôi qua
đến một lúc, bà bắt đầu sợ, sợ thực tế, sợ nó nhớ ra thân phận thật. Sợ
Vũ Tường hiện tại cũng sẽ như Vũ Tường quá khứ, lặng lẽ rời khỏi cuộc
sống, để bà trải qua những ngày cuối đời trong mất mát, nhớ thương. Bây
giờ biết được, Vũ Tường là một loài quỷ dữ. Hình ảnh máu đỏ lan tràn vụt qua trong đầu. Song rất nhanh lại tan đi. Bà nhớ tới đứa trẻ những đêm
mưa lạnh thường hay sang phòng ba mẹ, sửa lại chăn. Có lúc nó đứng đó
nhìn bà thật lâu. Khi bà bệnh, bên cạnh luôn là ly nước quả chua ngọt.
Những món ăn bà nấu nó đều ăn sạch. Dù với quỷ, món ăn của loài người có lẽ rất khó nuốt. Bà từng bắt gặp, Vũ Tường chạy ra vườn, ói hết tất cả
thức ăn vừa mới dùng.

- Vũ Tường… nó chết rất thê thảm. Còn con… con lại đang sống. Mẹ không muốn một lần nữa… lại mất con..Vũ Tường ơi!

Thi Quỷ không biết khóc. Nhưng lại biết gạt nước mắt cho người mẹ đang đau khổ. Thi Quỷ lại biết nói những lời nói dỗ dành:

- Vậy thì ngày mai mình sẽ đi. Con và mẹ đến chỗ đó, mang Vũ Tường về. Không để em nó lạnh lẽo dưới đấy nữa.

- Ừ.


Chuyện được giải quyết nhanh hơn tưởng tượng. Thiên đế ra hiệu và Thiệu Khải Đăng bước theo sau:

- Xong rồi à?

- Ừ. Chắc cũng tương đối ổn. Lát nữa chỉ cần xóa một chút ký ức về Thi
Quỷ. Giữ nguyên chuyện Diệp Vũ Tường là con nuôi, tìm một nguyên nhân
hợp lý một chút, như hồi nhỏ bị lạc chẳng hạn.

- Ta xem như cũng có giúp hắn chứ nhỉ?

Cựu thiên đề liếc em trai bằng nửa con mắt. Thằng nhóc này không biết lại có ý đồ gì:

- Lại tính toán cái gì nữa hả?

- Một chút chuyện riêng thôi.

- À này…

- Cái gì?

- Chuyện ông bà nhạc đấy…


- Thế nào?

- Lúc ngươi không có ở đấy, cái bọn kia có đến quấy rầy họ. Ta đã ra tay
một chút với bọn chúng - Cựu thiên đế cười cười - Ngày mai ta cũng sẽ
đưa vợ của ta về nhà.

Đầu óc linh hoạt của Thiệu Khải
Đăng lại tính toán rất nhanh. Cũng không thiệt thòi lắm. Úc Huệ Lâm về
nhà, mọi chú ý sẽ dồn về nàng. Nương Tiên là cô gái nhiều mặc cảm, nhất
định sẽ cảm thấy như người thừa. Lúc đó mình xuất hiện là hay nhất:

- Thấy cách của ta thế nào?

- Được thôi. Ta về nhà thu xếp, ngươi cứ làm theo ý của ngươi.

Hắn lại biến thành cơn gió và biến đi. Còn lại một mình, cựu thiên đế lười
biếng xoay mình. Làm việc cả buổi rồi, về nhà với vợ yêu thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận