Mỹ Nhân Đá

Thi Quỷ tiến về phía xà vương. Nét mặt ông ta vẫn tái nhợt, máu vẫn còn chảy, song có lẽ không quá nghiêm trọng:

- Ông mang con gái của mình về. Đừng để ta thấy nàng thêm một lần nào nữa.

Tuy xà vương chưa biết mặt nhưng chuyện con gái mình si tình Thi Quỷ cũng
đã rõ lâu rồi. Đối diện bây giờ, khí chất lạnh giá đó không làm ông có
chút run sợ. Song miệng lại vụt thốt lên câu hỏi:

- Ngài không quan tâm gì đến Tiểu Văn sao?

Xà yêu cũng có tên. Thi Quỷ lạnh nhạt:

- Mang con bé về. Nơi này không thích hợp với cô ta. Ta cũng không thích hợp.

Xà yêu vẫn cần có hạnh phúc. Yêu một kẻ không tim sẽ rất đau khổ. Đã không đáp lại được, tại sao lại phải cưỡng cầu?

- Nghĩ được như vậy là có quan tâm đấy.

Thiệu Khải Đăng chợt nói. Hắn lần đầu bắt được “sóng” trong tâm sự Thi Quỷ.
Cái kẻ lạnh lùng này, khi yêu sẽ như thế nào nhỉ? Hắn rất muốn biết.

- Khi yêu một ai đó, ta cũng như con người vậy, đều mong kẻ ấy hạnh phúc. Vậy thôi!

Đến mức Thiệu Khải Đăng kinh ngạc:

- Ngươi đọc được suy nghĩ của ta sao?

- Không biết. Xưa nay chưa từng có khả năng này.

Thiệu Khải Đăng chứa sức mạnh của mặt trời. Dưới ánh sáng ban ngày, năng lực

của nó sẽ rất mạnh. Song, bây giờ lại là đêm đen, lại lúc trăng tròn,
năng lực của Thi Quỷ sẽ lên tới đỉnh điểm, khả năng nắm bắt ý nghĩ này,
ba anh em đều có kia mà.

- Ba đứa đều nên có. Vì…

Vì cha sợ… Cựu thiên đế lại thở dài. Loài người tuy rằng thông minh song
cũng rất quỷ quyệt. Ông trang bị cho chúng khả năng đó là để cả ba tự
nhận ra kẻ xấu người tốt, kịp thời tránh xa. Bây giờ khả năng này không
công dụng mấy nữa. Có nhiều kẻ, đóng kịch hay đến nỗi không nhớ mình là
đang đóng kịch kia mà.

- Đại nhân!

Xà yêu vất vả lắm mới đuổi theo kịp. Thấy cha mẹ của mình, nàng vội nhào đến, nghẹn ngào:

- Cha… mẹ… .

- Tiểu Văn.

Phút xum họp thật cảm động. Nàng nhào vào lòng họ, khóc ngất. Đã tưởng không còn có thể gặp nhau nữa. Phụ vương và mẫu hậu trong phút nguy hiểm nhất vẫn che chở cho Tiểu Văn, đẩy nàng đi nơi khác, tìm con đường sống cho
mình.

- Mang nàng ta về!

Mệnh lệnh của Thi Quỷ vẫn sắt đá vang lên. Bây giờ bên trong có một chút không kiên nhẫn, mặc Tiểu Văn giọng run run:

- Đại nhân…

- Về đi!

- Em… em sẽ không làm vướng bận đại nhân. Xin cho em… cho em được theo ngài.

Một con rắn si tình quá nặng. Thiệu Khải Đăng cũng thở dài. Trông nàng ta
mà lại liên tưởng tới mình. Tự nhiên lại thấy thông cảm:

- Người ta si tình thế. Ngươi…

- Chuyện của ta… không liên quan tới ngươi.

Thi Quỷ đã quyết, thì sẽ không thay đổi:

- Hãy ngủ đi… Ngủ một giấc dài. Khi tỉnh lại nàng sẽ không còn nhớ gì đến ta. Quên mất rằng có một Thi Quỷ từng tồn tại.

Lại là trò xóa ký ức. Thiệu Khải Đăng liên tưởng đến chuyện của mình. Xóa
đi mọi kỷ niệm, mọi yêu thương đều như không tồn tại. Tiểu Nương Tiên
của hắn - cũng vì pháp lực này mà tất cả đều phải làm lại từ đầu:

- Ký ức không phải là tình cảm. Xóa đi ký ức, nhưng có xóa được tình cảm hay không?

Hắn vẫn tin Tiểu Nương Tiên quên hắn, nhưng không quên tình cảm dành cho
hắn. Rõ ràng, trong tiềm thức của nàng, tình cảm đó từng tồn tại và sẽ
tồn tại mãi. Nếu không, Nương Tiên sẽ không dễ dàng bị cuốn theo những

đam mê cùng với Thiệu Khải Đăng, cùng hắn giao kề thân mật.

- Ngươi có quyền không thích nàng… nhưng không có quyền cấm nàng thích
ngươi. Ngươi có thể quên nàng nhưng không có quyền bắt nàng quên ngươi.
Ký ức là của nàng, nàng không muốn quên, ngươi không hề có quyền buộc
nàng phải quên. Tiểu xà tinh, hắn không cho ngươi đi theo là chuyện của
hắn. Nàng muốn theo là chuyện của nàng, cứ việc làm những gì mà mình
muốn làm đi!

Thấy vẻ mặt trầm lặng có vẻ như đang suy
nghĩ của Thi Quỷ, Thiệu Khải Đăng định bồi thêm vài câu nữa nhưng cũng
trong lúc ấy hắn ta ngẩng đầu lên:

- Được rồi, như ngươi nói, cô ta có quyền đi theo ta. Vậy ta cũng có quyền không cho cô ấy đi theo mình chứ?

Thiệu Khải Đăng và cả xà yêu đều ngẩn ra. Câu hỏi bất ngờ, song cũng không dễ gì phản bác:

- Chúng ta đều là yêu quái. Nhưng khoảng cách rõ ràng của một yêu quái
bình thường và một yêu quái cấp cao. Ta không có quyền cấm người ta
thích mình, song ngăn cản kẻ khác làm phiền mình thì được.

Tiểu Văn - xà yêu, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, môi đỏ mọng run run:

- Thì ra với ngài… em chỉ là một mối phiền phức. Phiền phức lắm sao?

- Đúng vậy. Thì sao?

- Tiểu Văn…

Xà vương và hoàng hậu đều hoảng hốt khi nàng xoay mình, định bỏ chạy. Nhanh như chớp, Thi Quỷ chặn trước mặt nàng:

- Bốp!

Một cái tát không chút dung tình, giáng xuống xà yêu:

- Sống mấy trăm năm mà tính tình không khác gì một đứa trẻ. Tại sao cả
gia đình cô lại phải gặp nguy hiểm? Vì cô không tự lượng sức mình, chạy

lung tung khắp nơi làm mồi cho bọn trừ tà. Tới khi gặp chuyện phải nhờ
đến sự giúp đỡ của người khác.Bây giờ có chút tổn thương vì tình cảm đã
định bỏ cả nhà mình chạy trốn. Ta không thích cô, mãi mãi sẽ không bao
giờ thích cô. Đó là điều không bao giờ thay đổi.

Một cái phất tay, xà yêu mềm nhũn trong vòng tay của xà vương vừa trờ tới. Diệp Vũ Tường vẻ mặt lạnh như băng:

- Đưa cô ta về. Ông thống lãnh cả một gia tộc, không thể vì một cá thể mà làm hại những kẻ khác. Không tình cảm nào là vĩnh cửu cả, nhất là đó
chỉ là sự ái mộ và biết ơn của một yêu quái mới tập làm người.

Diệp Vũ Tường đã quyết định. Kết thúc mọi chuyện, như nó chưa từng tồn tại,
như một câu chuyện cổ tích hắn từng đọc: “Chuyện kể về một người con
trai nhà nghèo, từ biệt mẹ già ra thành phố tìm một cơ hội đổi đời. Anh
ta không ngờ nơi mình sống có một con ma. Nghe chuyện của hai mẹ con,
nhìn thấy sự đầm ấm hằng ngày của họ, nó đã rất khao khát. Chờ khi chàng trai đi vắng, nó hóa thành chàng trai, làm con của bà lão, hằng ngày ăn cơm do bà cụ nấu, được bà ấp ủ trong vòng tay đầy ắp tình yêu. Ban đầu
chỉ nghĩ, sẽ giả vờ một thời gian, tới khi chàng trai về là kết thúc. Ai ngờ đã không thoát ra được. Khi đứa con thật trở về, con ma vẫn muốn ở
lại. Và đã bị viên quan án lập mưu bắt nhốt vào một cái bình cổ, quăng
xuống vực thẳm. Nó có tội, tội quá sa đà trong một tình cảm không thuộc
về mình”. Thi Quỷ ta không phải là con ma đó. Ta biết hạnh phúc mãi mãi
không toàn vẹn. Có thể bây giờ người mẹ ấy vẫn còn yêu thương hắn. Nhưng trong lòng bà đã có một vết gợn, sẽ không thoát khỏi cảm giác so sánh.
Hắn không thích cảm giác chông chênh ấy. Thà chấm dứt khi mình đã chuẩn
bị sẵn sàng tâm lý. Không nên chìm đắm quá mức trong hạnh phúc, để khi
tỉnh lại, càng đau lòng hơn nữa, vì mình vốn chẳng có gì.

- Quyết định rồi à?

- Ừ.

Diệp Vũ Tường tay bật ra những móng vuốt. Đôi mắt hắn cũng chuyển màu, như
một biểu tượng của chết chóc, từ từ đến trước mặt đám trừ tà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận