Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
"Chủ tử!" Mạc Phi xuất hiện, ở bên bàn trà lay lay Mộng Khinh Vân, lớn giọng gọi.
Mộng Khinh Vân cau mày tỉnh dậy, toàn thân đều toát ra một tầng không khí khó chịu, hỏi: "Lại làm sao nữa?"
Bảo về thì không về, suốt ngày lải nhà lải nhải như gà mẹ!
Mạc Phi nhìn vẻ mặt của chủ tử rất không tốt đẹp liền cạn lời, thống nhất thiên hạ thì không làm, hở một cái liền chạy đi hóng hớt chuyện không đâu.
Sớm một chút mà hạ vị đi cho rồi!
Mạc Phi nói: "Giáo chúng truyền tin đến nói là đã tìm thấy phu nhân, bảo giáo chủ mau quay trở về thành thân!"
"Hể?" Mộng Khinh Vân tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi lại: "Ngươi nói cái gì?"
Mạc Phi hít một hơi thật sâu, kiên trì nhắc lại: "Giáo chúng gửi thư đến cho ngài, nói là đã tìm thấy phu nhân, bảo ngài ngay lập tức trở về bái, đường, thành, thân!"
Còn nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng.
Mộng Khinh Vân trợn mắt: "Phu nhân ở đâu ra? Mộc Y Mạn còn ở chỗ Hoa Lạc Vũ, cái đám nhiều chuyện đó tìm đâu ra được phu nhân? Lừa ta à?"
"Thuộc hạ làm sao biết được?" Mạc Phi tỏ vẻ trách nhiệm này hắn ta không nhận: "Ngài trở về mà xem!"
Mộng Khinh Vân dứt khoát từ chối: "Không về!"
Mạc Phi nghe thế lại không hề gấp, bình tĩnh bổ sung: "Chủ tử đừng vội từ chối! Giáo chúng gửi thư tới còn nói thêm ngài nếu không trở về, tiểu Linh của ngài sẽ bị đem đi nướng!"
"Cái gì? Cái đám đó muốn nướng tiểu Linh của ta?" Mộng Khinh Vân vỗ bàn đứng lên, tức giận gào lớn: "Mẹ nó muốn tạo phản hết rồi đúng không? Không để bổn giáo chủ vào mắt nữa rồi đúng không? Vậy mà dám uy hiếp bổn quân!"
"Thuộc hạ không biết! Tiểu Linh là tiểu bảo bối của ngài, ngài không về giáo chúng có nướng nó cũng không liên quan đến thuộc hạ!" Mạc Phi nhất quyết không nhận trách nhiệm.
Trong lòng yên lặng suy nghĩ, người tạo phản chính là ngài!
Không đi theo truyền thống của liệt tổ liệt tông là thống nhất thiên hạ, không thành thân sinh hài tử nối dõi là phạm vào tội bất hiếu, nói đến tạo phản thì người duy nhất tạo phản ở đây chính là ngài!
Phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ mấy trăm năm qua, có giáo chủ nào như ngài không?
"Hừ!" Mộng Khinh Vân bị uy hiếp đến an nguy của tiểu bảo bối, rất là tức giận nhưng vẫn phải chịu thua, nghiến răng rít ra mấy chữ từ kẽ răng: "Bái đường thành thân chứ gì? Bái thì bái!"
Còn tức giận lên đầu thuộc hạ, đanh đá trợn mắt: "Đi về!"
Mạc Phi: "…" Ủy khuất vô cùng! Ngài tức giận với ta thì có ích gì chứ?
!
Giang Niên theo chỉ thị của lão đại-Lộ Tinh cùng với sự giám sát chặt chẽ của Lâm Khiêm-thuộc hạ thân cận của đệ nhất giang hồ chính phái Thanh Hoa Phong phong chủ Hoa Lạc Vũ, áp lực đầy mình đem tới trước mặt Lục Trì Mạn một hộp gỗ tinh xảo được trạm khắc tỉ mỉ, nhìn qua liền có thể biết thứ đồ cất giấu ở bên trong một hộp gỗ thượng hạng như vậy nhất định không tầm thường.
Lục Trì Mạn dưới sự chứng kiến của một đám người, chậm chạp mở nắp hộp để lộ ra thứ được đặt cẩn thận ở bên trong, trên mảnh lụa hình vuông gắn kín lông hồ ly mềm mại một viên ngọc châu an tĩnh nằm yên, vầng sáng màu xanh dịu dàng tỏa ra từ ngọc châu lúc sáng lúc tối lúc đậm lúc nhạt mang lại cảm giác mờ ảo tràn đầy tiên khí.
Lưu Ly Ngọc Bích, không thẹn với tên.
Thật sự có điểm liên quan đến truyền thuyết phi thăng của nó a!
Lục Trì Mạn nhìn ánh sáng huyền huyễn bao quanh ngọc châu, trong đầu bật ra suy nghĩ không hợp với hoàn cảnh, mẹ ruột còn thật chuyên tâm làm logic tình tiết mà mẻ đã tạo ra, viết ngọc liên quan đến phi thăng liền phải vẽ ra ngọc có điểm đáng tin như vậy mới chịu!
Lộ Tinh mỉm cười, ở một bên đon đả: "Tiểu điện hạ, đây chính là Lưu Ly Ngọc Bích ngài cần.
Năm đó sư phụ lúc lâm chung dặn dò ta cất giữ nó cẩn thận, chờ người có duyên với nó tìm đến mang nó đi! Ta xem ngọc này nhất định là có duyên với điện hạ, ta đem nó cho điện hạ cũng là hoàn thành tâm nguyện của sư phụ!"
"Cho nên là! chuyện quá khứ của chúng ta có thể bỏ qua sao?"
"Bỏ qua?" Lục Trì Mạn hướng mỹ nam tử nhếch môi mỉm cười, bình tĩnh hỏi lại.
Lộ Tinh nhìn nụ cười ma mị không rõ ý vị của hắn, miễn cưỡng kéo khóe miệng lên một nụ cười rất không tự nhiên, kiên trì cứu vớt bản thân: "Là! thương! thương lượng!"
Lục Trì Mạn gật đầu: "Vậy còn được!"
Có thể các ngươi không biết, ta thù dai! Vô duyên vô cớ bị đuổi giết chẳng dễ chịu chút nào, nhảy xuống vực càng không dễ chịu hơn, nào có dễ bỏ qua như vậy?
Hoa Lạc Vũ nhìn nhìn ngọc châu, biểu cảm có hơi ghét bỏ lắc đầu: "Cũng không có gì đặc biệt! Mệt một đám giang hồ khi xưa sứt đầu mẻ trán tranh giành, còn không đẹp bằng mấy viên ngọc châu ta tìm được!"
Y hỏi: "Tiểu nương tử cần nó làm gì?"
Lục Trì Mạn thật sự không biết giải thích thế nào, mà việc này cũng không quan trọng đến mức cần giải thích, hắn qua loa đáp: "Không có gì! Cầm về chơi!"
"Hì!" Hoa Lạc Vũ híp mắt cười, cưng chiều vô đối: "Tiểu nương tử thích là được!"
Nội tâm y lại nghĩ đến một đám ngọc châu mình tìm được kia cũng đem đến cho tiểu nương tử chơi luôn một thể, thật là một ý tưởng không tồi!
Lục Trì Mạn cũng không biết suy nghĩ của y, hắn còn đang thắc mắc Lưu Ly Ngọc Bích đã cầm đến tay mà hệ thống vì sao còn chưa thông báo nhiệm vụ hoàn thành?
Ngay khi hắn định gọi hệ thống thì Lưu Ly Ngọc Bích đột nhiên xảy ra biến hóa, một luồng ánh sáng lưu ly phóng ra từ ngọc châu thẳng tắp hướng mi tâm hắn, chính xác hơn là hướng vào ấn kí trên trán hắn nhập vào, cấp tốc như lao vào vòng xoáy đầu thai, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Chỉ một cái chớp mắt như thế, ngọc châu tỏa ra ánh sáng huyền huyễn đã biến mất không dấu vết.
Lộ Tinh há miệng trố mắt nhìn, nếu không phải chắc chắn rằng trước đó ngọc châu nằm chình ình trong hộp gỗ thì chính mình sẽ không tin tưởng một màn vừa rồi có xảy ra.
Giang Niên yên lặng nhắm mắt để bình tĩnh lại.
Lâm Khiêm vẻ mặt nghiêm túc như đi đánh giặc nhưng trong lòng dậy sóng!
Bất kể là ai tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kì diệu cỡ này đều sẽ nghi ngờ bản thân nhất định là nhìn nhầm đi!
Sau khi luồng sáng hoàn toàn dung nhập mi tâm, Lục Trì Mạn liền oanh liệt ngất đi!
Hoa Lạc Vũ ngồi cạnh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, đôi mắt y hơi híp lại, đáy mắt lướt qua một vài tia sáng khác thường nhưng chỉ chớp mắt một cái liền khôi phục như thường, y ôm lấy hắn không tới hai giây liền biến mất, ném lại một đám người còn chưa thoát khỏi ngạc nhiên.
Đệ nhất khinh công chính là đi như vậy!
!
Mộng Khinh Vân vừa đặt chân vào tới Ma Giáo liền bị một đám giáo chúng túm lấy, không nói hai lời ném vào trong phòng để trải chuốt nhan sắc, thay giá y.
Giáo chủ quân bình thường vốn không đánh lại đám thuộc hạ này, bây giờ vừa trở về lại bị hạ thuốc khiến nội lực bị phong bế, võ công không sử dụng được giáo chủ quân của chúng ta chính là cá nằm trên thớt a.
Giáo chủ nào đó rốt cuộc xù lông mắng chửi: "Tổ sư một đám các ngươi muốn tạo phản hết rồi đúng không? Không coi bổn giáo chủ ra gì rồi đúng không? Thành thân thì thành thân, các ngươi hạ thuốc ta làm gì? Mẹ nó! Một đám chết tiệt! Lão tử không muốn làm giáo chủ gì đó, lão tử không muốn thành thân, trả tiểu Linh cho lão tử! Các ngươi có nghe không hả?! "
"Nghe rồi, nghe rồi giáo chủ!" Giáo chúng tỉnh như ruồi, kéo dài giọng nói nhấn mạnh: "Tổ sư của chúng thuộc hạ cũng nghe rồi! Chính là sư phụ của ngài đó!"
Mộng Khinh Vân im lặng, hồi lâu sau lại hỏi: "Tiểu Linh của ta đâu?"
"Giáo chủ yên tâm!" Giáo chúng giữ nguyên vẻ mặt cứng ngắc đáp: "Tiểu Linh của ngài vẫn còn an toàn.
Nhưng nếu ngài không hợp tác, chúng thuộc hạ sẽ đem nó đi nướng lên làm món chính cho hôn lễ của ngài!"
"Ta vẫn đang hợp tác đây không phải sao?" Mộng Khinh Vân càng thêm tức giận, như hồng nhan tri kỉ bị uy hiếp ra mặt lên án: "Sao các ngươi lại như thế? Các ngươi đối xử không ra gì với bổn giáo chủ thì cũng thôi đi! Nhưng tiểu Linh khả ái mềm mại như thế, lại còn vô tội như vậy, các ngươi sao lại nhẫn tâm đem nó đi nướng? Các ngươi có không ưa thích bổn giáo chủ thì cũng không thể tàn nhẫn với tiểu Linh như vậy, nó vô tội mà! Các ngươi không được như vậy!"
Biểu cảm thống khổ, bất lực đến đáng tin!
Giáo chủ quân nào đó cuối cùng còn tự biên tự diễn thêm một màn lâm li bi đát mà mặn chát con tim, rống lên buồn bã: "Tiểu Linh! Kiếp này ta phụ nàng, chỉ có thể trách sợi dây duyên phận của chúng ta quá mỏng manh, chỉ trách ta quá yếu không thể bảo hộ nàng một đời bình an! Tiểu Linh, kiếp sau nguyện làm một người bình thường, an ổn cùng nàng sống một kiếp bình an! Ta phải đi thành thân rồi!"
Giáo chúng co rút khóe môi rất nhiều lần, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa phải lên tiếng: "Giáo chủ! Tiểu Linh của ngài chỉ là một con heo, ngài diễn lố quá rồi đấy! Ngài có sở thích kì lạ chúng thuộc hạ đều không nói, nhưng thành thân là nhất định phải thành thân!"
Giáo chúng quay đầu gọi đồng bọn: "Các huynh đệ, mau đem giáo chủ tới chính điện, chuẩn bị bái đường thành thân!"
Mộng Khinh Vân: "…" Ta quá khổ rồi!
\_
Sau khi hoàn thành bái đường xong, giáo chúng lập tức đem giáo chủ cùng với giáo chủ phu nhân một đường nâng tới phòng tân hôn, cài cửa.
Mộng Khinh Vân đến lúc bị ném vào phòng tân hôn vẫn thắc mắc thuộc hạ của mình tìm được ở đâu ra phu nhân giáo chủ.
Bởi vì đám thuộc hạ này căn bản chính là một đám coi truyền thống của giáo làm mạng sống, đã nhận định Mộc Y Mạn là giáo chủ phu nhân vậy thì nhất định không phải không được.
Nhưng Mộc Y Mạn bây giờ vẫn đang ở cùng Hoa Lạc Vũ kia mà!
Bây giờ đến bước mở khăn trùm đầu, Mộng Khinh Vân chẳng chần chừ thêm một giây, giống như miêu tả của người ngoài thì chính là 'vội không kịp chờ' hất bay khăn trùm đầu của tân nương.
Khăn trùm đầu rơi xuống để lộ ra một khuôn mặt khuynh thành, đúng là khuôn mặt xinh đẹp xuất trần của giang hồ đệ nhất mĩ nhân Mộc Y Mạn!
Nhưng Mộng Khinh Vân nhìn thấy khuôn mặt của tân nương, trong đầu lại cấp tốc hiện ra một cái tên khác,
Lục Trì Thanh!
\*\*\*