Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cổng thành sừng sững cao vời vợi, chính giữa vòng cung nhô lên đặc biệt chình ình một tấm biển lớn, bằng nét bút cứng rắn lại đẹp đẽ uốn lượn khắc lên mấy chữ 'Kinh Thành Nam Tấn', khung viền được trang trí cẩn thận bằng những hoa văn lạ mắt bằng lá vàng.
Dưới ánh sáng của thái dương chiếu lên, lá vàng ánh lên từng chùm sáng chói lóa, đem mấy chữ rồng bay phượng múa kia trở nên càng rõ ràng.
Lúc này, một chiếc xe ngựa nhìn qua các điểm đều xa hoa vô cùng thong thả chạy qua cổng thành, bánh xe cọ sát với mặt đường phát ra từng tiếng 'lộc! cộc' quen thuộc.
Phía trong tường thành, hai hàng người chen chúc nhau đứng kéo dài không thấy điểm cuối, mặc kệ hai bên nhốn nháo như nào, lối đi ở giữa lại tuyệt đối không có một đoạn nào khác biệt nhỏ hơn.
"Các ngươi nhìn, đó là xe ngựa của tiểu vương gia a!!!!"
"AAAAA! đúng là tiểu vương gia!!!"
Hai cái đầu ngựa vừa qua cổng thành, một tiếng hét phi thường có nội lực không biết là của ai như chuông ngân vang lên.
Theo sau tiếng hét kinh thiên động địa cảm thấu trời xanh đó, không khí như bị xé rách ra, các loại âm thanh như thủy triều cũng dồn dập vang lên.
Hai con ngựa kéo xe bị dọa sợ đầu tiên, sợ đến độ hí vang một tiếng dài đứng lại không đi tiếp, thật sự là hù chết ngựa bảo bảo a!
"A!" Màn thầu nhân thịt trên miệng Lâm Khiêm không hiểu thấu liền ôm đất mẹ, vô tri vô giác lăn hai vòng mới nằm im, trên thân mình trắng trẻo non mềm của nó không ngoài ý muốn tiếp nhận thêm một tầng bụi đất.
Mà chủ nhân của nó căn bản đã bị hù đến bay mất hồn, cả người đơ như khúc gỗ há hốc mồm, nhìn qua thì chắc chắn là đã 'sốc đến ngu'.
Lâm Anh thì khá hơn một chút, chí ít thì bộ dạng chết đứng còn không quá độ đến mức há miệng quá to như Lâm Khiêm đã là rất tốt rồi a!
Trong xe ngựa, Lục Trì Mạn bởi vì ngựa đột nhiên dừng lại cả người không kịp phản ứng nhào về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp xuất trần chỉ kém một chút xíu nữa thôi liền úp vào đĩa bánh.
Hoa Lạc Vũ một bên âm thầm thở ra một hơi, vuốt ngực một cái vuốt xuống cả mảnh hồn suýt thì bay mất, may mà kịp thời kéo lại a!
Lục Trì Mạn hãy còn chưa kịp qua cơn kinh hãi thì vô số âm thanh hỗn loạn như thiêu thân ập đến, hắn xoa xoa tai có chút nghi ngờ màng nhĩ của chính mình sắp hỏng.
Hắn chỉ nghe được thoáng thoáng trong âm thanh hỗn loạn kia mấy chữ rõ ràng, giống như là 'tiểu vương gia'.
Mang theo hiếu kì, Lục tiểu thụ vén rèm, cẩn thận đem đầu nhìn ra.
Không tới hai giây liền cấp tốc lùi về, trên mặt càng thêm một mảnh lớn choáng váng.
"Sao vậy?" Hoa Lạc Vũ nhìn bộ dạng của hắn, không nhịn được hỏi.
Lục Trì Mạn còn trong cơn sốc không trả lời, chỉ ra hiệu cho y tự xem.
Sau đó, đệ nhất giang hồ chính phái cũng học theo bộ dáng của tiểu nương tử, cẩn thận đem đầu ló ra, nhìn được một cái xong cũng cấp tốc lùi vào.
Không giấu nổi sự kinh ngạc tràn ra trên khuôn mặt, y nói: "Tiểu nương tử, phỏng chừng dân chúng khắp kinh thành đều đã tập chung ở đây chờ ngươi đi?"
Chỉ là thế trận kia có chút hơi lớn a!
Lúc này, tiếng nói của Lâm Anh từ bên ngoài truyền vào, bởi vì chen lấn trong âm thanh hỗn loạn nên nghe qua có chút không rõ ràng: "Chủ tử! Phu nhân! Không biết vì sao ngựa đột nhiên không chịu đi tiếp!"
"Hửm?" Hoa Lạc Vũ nhướn mày, ánh mắt hơi khác lạ còn có không hiểu lắm, nghiêng đầu hỏi hắn: "Tiểu nương tử! Bây giờ phải làm sao nha?"
Rất kiểu 'tất cả đều chờ ngươi quyết định!'.
"Ừm!" Lục Trì Mạn suy nghĩ một chút, vẫn là nên đáp lại nhiệt tình của các fanti ver cổ trang mới tốt, trong lòng đưa ra quyết định, Lục tiểu thụ tự nhiên như ruồi nắm lấy tay người bên cạnh, nói: "Đi! Chúng ta ra ngoài đi bộ vào!"
"Được!" Hoa Lạc Vũ gật đầu trở tay nắm chặt tay hắn, đôi con ngươi híp lại ánh lên màu sắc kì diệu chất đầy ôn nhu khó lòng miêu tả.
Y mỉm cười cực ngoan, như con mèo nhỏ nghe lời chủ nhân vô điều kiện!
\_
Tấm rèm cửa được một bàn tay thon gầy trắng nõn nhẹ nhàng lật lên.
Dân chúng hai bên nín thở tập chung quan sát, sốt rột vô cùng, ngay một khoảnh khắc này không ai muốn chớp mắt, ai cũng muốn có thể nhìn thấy giang hồ đệ nhất mỹ nhân cũng là tiểu vương gia của họ, người thật việc thật chứ không phải tranh vẽ không có hồn kia.
Đúng vậy! Bây giờ giang hồ đệ nhất mỹ nhân chính là tiểu vương gia của chúng ta!
Không cần ngạc nhiên, chúng ta chính là thích ứng nhanh như vậy!
Trong sự chờ mong của tập thể quần chúng, sự chứng kiến của rất nhiều con mắt, bạch y nam tử từ từ xuất hiện, chính là một ánh mắt cũng không có liếc qua tập thể quần chúng mà lưu loát nhảy xuống đất, thập phần lãnh khốc.
Người này, tập thể quần chúng ăn một miếng dưa bở lớn chưng hửng, mặc dù người này trên giang hồ danh tiếng rất là lớn, nhưng chúng ta muốn nhìn tiểu vương gia, không phải y!
Hoa Lạc Vũ căn bản không xem thất vọng của dân chúng trong mắt, một tay lần nữa vén rèm cửa lên, một tay đưa ra trước người đón lấy một bàn tay thon gầy trắng nõn khác nhỏ hơn, nắm chặt.
\-híttttt!.
Tập thể quần chúng nhân dân hít một hơi khí lạnh, tròn mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn non mềm đưa ra, trong lòng mong chờ, chúng ta cũng muốn nắm a!
Tiếp theo, sau cái tay mà ai cũng muốn nắm là khuôn mặt xinh đẹp xuất trần mới chỉ thấy trên tranh vẽ với đêm đêm nằm mộng của giang hồ đệ nhất mỹ nhân xuất hiện.
Thiếu niên cúi mình bước ra khỏi xe ngựa như bước ra từ trong tranh, y phục theo từng động tác khẽ lay động, đôi môi nhỏ bé màu hồng nhạt cong lên một độ cong vừa đủ dịu dàng, giọng nói thanh thanh dễ nghe vô cùng.
Thiếu niên giơ tay vẫy vẫy, mỉm cười chào hỏi: "Mọi người khỏe!"
"Oa!"
Tập thể quần chúng ôm lấy trái tim kích động muốn rớt ra ngoài hét lên.
Hiện trường trái lại phi thường có nề nếp, dân chúng học theo thiếu niên cũng giơ tay vẫy vẫy, đáp lại cuồng nhiệt.
Loại chào đón cỡ này ấy mà, cho dù là hoàng đế cũng phải xách dép đuổi theo.
Hoa Lạc Vũ với Lục Trì Mạn tay nắm chặt tay đi giữa hai hàng người, nở nụ cười tỏa nắng tiêu chuẩn, thong thả hướng hoàng cung đi thẳng.
Phong thái kia không kém chỉ có hơn so với đi thảm đỏ.
Có trời mới biết, tiểu nội tâm của Lục tiểu thụ lại là như thế này đây: Các ngươi nhìn, đây chính là cảnh tượng huy hoàng mà chỉ có boss trùm mới có cơ hội được trải qua!
Diệu Diệu: \[…\] Nó cuối cùng vẫn không hiểu nổi tiểu kí chủ làm sao lại có chấp niệm với boss trùm lớn như vậy!
!
Cung Nguyên Quân ngồi trước thùng xe ngựa phụ trách đánh xe, Hạ Linh Nhi từ trong thùng xe vén rèm ló đầu nhìn ra, cả hai cùng nhau nhìn về phía trước cỗ xe ngựa của bọn hắn đang dừng lại, rất là khó hiểu.
Chuyện gì xảy ra, sao lại không đi tiếp?
Lâm Anh kéo theo Lâm Khiêm còn chưa hoàn hồn đi tới, hai ba câu giải thích sự việc: "Cung thiếu, Hạ tiểu thư! Chủ tử cùng phu nhân đều xuống xe đi bộ vào thành, chúng ta cũng xuống xe đi bộ vào thôi! Ta nhìn qua một chút thì hẳn là dân chúng khắp kinh thành đều đã tập chung hết ở đây để đón phu nhân, chúng ta không cách nào đi vào bằng xe!"
"Vậy sao?" Hạ Linh Nhi ngạc nhiên.
Đành rằng đã biết trước tiểu vương gia rất được chào đón, nhưng dân chúng khắp kinh thành đều đến, hình ảnh kia có chút khó tưởng tượng.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng cũng được hưởng ké sự chào đón nồng nhiệt ấy, bởi vì nàng chính là sắp sửa trở thành trắc phi của tiểu vương gia a!
Hạ Linh Nhi cảm thán từ tận đáy lòng: "Không nghĩ tới ta có một ngày sẽ được chào đón như vậy, thật là thụ sủng nhược kinh a!"
Cung Nguyên Quân gật đầu, nghe qua có vẻ là người bình tĩnh nhất ở đây: "Tiểu vương gia vốn là được dân chúng khắp nơi yêu thích, chỉ có kinh thành này đặc biệt cuồng nhiệt, cũng là nơi đông đúc nhất!"
"Ta còn bị dọa rơi mất cả bánh bao kia!" Lâm Khiêm mặt đầy tiếc nuối.
"Rơi thì mua lại thôi! Làm gì mà ghê vậy?" Lâm Anh rất không đồng cảm.
"Ngươi thì biết cái gì?" Lâm Khiêm vẻ mặt không đổi, giảng giải đạo lí làm người của bản thân: "Phu nhân đã nói qua, bất kể như nào lãng phí đồ ăn là không tốt!"
"…" Nói chuyện thì nói chuyện, sao lại lôi cả phu nhân vào chứ?
Rõ ràng là tham ăn còn giảo biện!
!
Đêm.
Ánh trăng màu bạc soi tỏ hắt trên mặt hồ.
Bất chợt, một bóng người lướt qua, vạt áo hơi dài quyệt nhẹ trên mặt nước tạo ra gợn sóng nhè nhẹ, đem mặt trăng in trên mặt hồ trở nên mờ ảo như muốn vỡ ra biến mất.
Trong trạch viện, ánh nến lay lắt chập chùng hắt lên bức tường một dáng người thon gầy, dễ dàng nhận ra là một nam nhân.
Bóng đen từ ngoài hồ nhảy qua cửa sổ vào phòng, không ngoài ý muốn còn mang theo một trận gió tràn vào suýt thì thổi tắt ngọn nến vốn đã không to lớn gì.
Bóng dáng nam nhân hắt lên tường khẽ động, vị trí đôi môi khép mở, đối với người vừa tới gọi một tiếng: "Cha!"
Người đến khẽ gật đầu một cái, âm thanh phát ra có điểm non nớt, tựa như một nam hài mười mấy tuổi, khiến người ta khó hiểu về cách xưng hô kì lạ của nam nhân: "Có chuyện gì mà muốn gặp ta?"
Nam nhân nói: "Cha! Lục Trì Thanh đến đây, rất kì lạ, với năng lực kia của Thanh Nhi căn bản không thể đến nơi này, không biết là ai đứng phía sau? Chúng ta có cần tìm hiểu không?"
Người vừa đến đứng xa ngọn nến, ánh nên không thể soi được hành động hay biểu cảm, chỉ có tiếng nói vang lên là rõ ràng: "Không cần điều tra! Cứ để mọi việc phát triển tự nhiên đi, ngươi cũng không cần lo lắng quá, Mạn Nhi có Hoa Lạc Vũ ở bên cạnh, hơn nữa ta phát hiện Thiên Hạo cũng ở hoàng cung.
Có hai người đó bên cạnh, Mạn Nhi sẽ không sao đâu!"
"Nhưng lần trước! "
"Ngoài ra! " Người đến lại cắt ngang lời nam nhân: "Ta đã gặp qua Mạn Nhi mấy lần, trên người nó còn có khí tức của phượng hoàng, còn có, ta tin rằng Mạn Nhi bây giờ đã không giống như ngày xưa nữa!"
"Vì thế, có một số người có một số việc, vẫn là phải tự mình vượt qua mới tốt!"
"…vâng, cha!"
Ánh nến vụt tắt, vạn vật tĩnh lặng, nhưng đêm, vẫn thong thả trôi.
\*\*\*
*Ta nghĩ đi nghĩ về vẫn là không kìm lòng được đi sửa lại chương 1, sau đó ta cảm thấy sửa xong chẳng khác gì lúc đầu*!
*Ngoài lề*:
*Diệu Diệu: Mẹ ruột, ngươi gần đây lại quên mất ta*?
*Mẹ ruột: Ờ! Ta vừa nhớ ra mi rồi, mai lại cho mi lên*.
*Diệu Diệu: Cho nên, các tiểu khả ái có muốn nhìn thấy ta thì mau ném like a! Nếu không mẹ ruột tụt hứng rồi sẽ lại quên ta mất!.