Mỹ Nhân Hoàng Gia

Editor: Trà Xanh

Thẩm Oanh đi phía trước dạo mấy sạp bán đồ chơi bằng đường, bán thi họa cổ điển, bán đồ ăn lót dạ, nàng cầm cái gì, Thanh Phong liền ở phía sau trả tiền. Chẳng được bao lâu, bao lớn bao nhỏ ôm đầy tay.

Nàng như con bướm bay từ sạp này qua sạp kia, bán hàng rong cũng chưa kịp nhìn rõ nàng đã thấy một miếng bạc vụn ném xuống dưới. Bùi Duyên đi sau lưng nàng, không hề than vãn khi dạo phố cùng nàng. Nhìn đều tưởng là kẻ có tiền dẫn sủng thiếp trong nhà ra ngoài chơi.

Lục La cầm một cây hồ lô ngào đường ăn chung với Hồng Lăng, trên đường quá náo nhiệt, các nàng xem bất tận, hận không thể mọc thêm đôi mắt.

Đi dạo khoảng nửa canh giờ, Thanh Phong nói với Bùi Duyên: “Gia, thời gian ước chừng đã đến.”

Bùi Duyên gật đầu, kéo Thẩm Oanh đến trước mặt. Thanh Phong nói: “Gia muốn đi gặp một người, Thẩm di nương cứ đi dạo trước. Côn Luân đi theo bảo hộ mọi người, trên đường nhiều người, để ý một chút.”

Bùi Duyên kêu Thanh Phong đem toàn bộ túi tiền giao cho Hồng Lăng, Thẩm Oanh cầm túi tiền, chỉ lấy mấy miếng bạc vụn, còn lại trả cho Thanh Phong. Nàng tối nay ham chơi đã mua không ít đồ, đi dạo đã lâu cần phải trở về. Nếu không, chẳng biết Vương thị sẽ nói gì. Huống chi nàng cũng muốn trở về hỏi thăm chuyện giữa Vương Thiến Như và Tống Viễn Hàng thế nào rồi.

Bùi Duyên không miễn cưỡng nàng, tự mình dẫn Thanh Phong đi trước. Thật ra hắn gặp khách ở trà lâu ven đường, ngồi sát cửa sổ ở nhã gian còn có thể nhìn tình huống trên đường. Chỉ là tối nay kín hết chỗ, chưa chắc còn lại phòng có vị trí tốt dành cho hắn.

Bọn họ vào trà lâu, gã sai vặt dẫn bọn họ lên lầu hai, quả nhiên phòng nào cũng đầy người. Muộn một chút sẽ có đội ngũ diễu hành qua phố, cho nên vị trí gần cửa sổ hầu như không còn trống. Gã sai vặt đưa Bùi Duyên đến đại phòng ở góc ngoặt, nơi này cũng là hai gian trong ngoài nhưng không nhìn thấy phố xá náo nhiệt mà là một hẻm nhỏ yên tĩnh, nói chuyện cũng tiện rất nhiều.

Bùi Duyên vào phòng trong ngồi xuống, Thanh Phong nói: “Ta ra bên ngoài chờ, đám người tới sẽ dẫn họ vào.”

Bùi Duyên gật đầu. Hôm nay là tết hoa đăng thượng nguyên, các quan lại nghỉ tắm gội, bọn quan viên ngẫu nhiên gặp nhau ở trà lâu, cùng ngồi xuống uống chén trà là bình thường. Hắn cố ý chọn nơi đông người, chính là vì không để người khác nghi ngờ.

Qua một lát, Thanh Phong dẫn người vào, nói: “Từ đô đốc, mời ngồi.”

Bùi Duyên ngồi ở phòng trong bất động, Từ Khí ngồi gian ngoài. Ông là võ nhân đúng chuẩn, người không cao, mặt thon gầy, để râu quai nón. Ông tự rót chén trà, nói: “Sự việc Tây Bắc, đa tạ Hầu gia hỗ trợ chu toàn, bình ổn sự tức giận của nhiều người. Việc Hầu gia yêu cầu, ta đã làm thỏa đáng. Hoàng thượng vốn có lòng nghi ngờ rất nặng, chúng ta không nên thường xuyên gặp mặt để tránh phiền toái.”

Ông làm quan trên triều, là cận thần của thiên tử nên tâm tư vô cùng cẩn thận.

Bùi Duyên làm điệu bộ, Thanh Phong nói với Từ Khí: “Hầu gia chúng ta còn muốn biết một sự kiện, xin thỉnh giáo Từ đô đốc.”

Từ Khí hỏi: “Chuyện gì?”

“Năm xưa người vu oan lão Hầu gia và thế tử chúng ta có phải là An Quốc Công hay không?”

Từ Khí tay cầm chén trà dừng một chút, không nói gì. Âm thanh ầm ĩ bên ngoài phố xá thỉnh thoảng truyền đến, đối lập với sự yên tĩnh nơi đây. Bùi Duyên cũng không nóng nảy, hắn không tin Từ Khí không biết nội tình trong đó, bởi vậy cực kỳ kiên nhẫn chờ câu trả lời.

“Vì sao Hầu gia cho rằng đó là An Quốc Công?” Từ Khí hỏi ngược lại.

“Dĩ nhiên chúng ta có chứng cứ. Năm đó lục soát ở Hầu phủ tìm thấy chứng cứ tên ngự sử kia, từ kinh thành điều đi không lâu, bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử. Cậu em vợ phạm trọng tội của hắn được An Quốc Công bảo lãnh ra khỏi nhà lao. Nếu nói giữa bọn họ không có giao dịch, ai sẽ tin?”

Từ Khi cầm chén trà uống một hơi cạn sạch: “Chuyện đã trôi qua nhiều năm, An Quốc Công đã chết, có thể nói không đối chứng. Hầu gia muốn lật lại bản án của lão Hầu gia?”

Thanh Phong quay đầu nhìn Bùi Duyên. Bùi Duyên ngồi chỗ tối, khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, sáng như sao Thiên Lang. Hắn gật đầu, Thanh Phong liền trả lời: “Phải”

Từ Khí buông tiếng thở dài: “Ta không tham dự sự kiện năm đó, rốt cuộc nội tình thế nào không dám đoán. Nhưng nếu muốn tẩy thoát tội danh của lão Hầu gia chỉ dựa vào suy đoán, không có chứng cứ thì không thể được. Sao không điều tra từ phong thư có tin thông đồng với địch phản quốc? Hiện tại hẳn là nó vẫn còn cất ở nhà kho trong cung, chỉ cần tìm người trộm ra có thể tra được chút dấu vết lưu lại.”

Thanh Phong nói: “Bên trong nội cung thủ vệ nghiêm ngặt, nhà kho đâu phải chỗ muốn là vào được?”

“Cái này dễ làm” Từ Khí vung tay lên, “Ta có quen biết một tiểu huynh đệ trong Cẩm Y Vệ, có thể tìm được cơ hội đi vào nhà kho giữ công văn. Ta giao việc này cho hắn là có thể thành. Nhưng như vậy coi như Hầu gia thiếu Từ mỗ một ân tình.”

Từ trước tới nay, ông luôn tính toán lợi ích được mất rất rõ ràng. Sự việc Tây Bắc đã thanh toán xong với Bùi Duyên, chuyện này coi như hỗ trợ, dĩ nhiên muốn thù lao. Ông chưa bao giờ làm gì mà không đòi hồi báo.

“Hầu gia nói Từ đô đốc yên tâm, chỉ cần hoàn thành được việc này, về sau có chuyện gì yêu cầu, cứ mở miệng là được.”

Từ Khí ôm quyền: “Có lời này của Hầu gia, Từ mỗ tất nhiên sẽ tận lực đi làm. Nếu không có việc gì khác, Từ mỗ không tiện ở lâu, cáo từ đi trước.”

Thanh Phong thấy Bùi Duyên không có ý lưu Từ Khí, liền linh hoạt nói: “Tiểu nhân đưa đô đốc.”

Sau khi đưa Từ Khí ra, Thanh Phong vào nội gian nói với Bùi Duyên: “Cho dù sự kiện năm đó có quan hệ với ông ta, ông ấy cũng sẽ tẩy sạch sẽ. Hầu gia thật sự tin ông ta?”

Bùi Duyên nói: dĩ nhiên không tin. Nhưng manh mối đã gián đoạn, nếu thật sự có thể nắm được tin năm đó phụ thân và huynh trưởng thông đồng với địch phản quốc, có lẽ tra được manh mối khác. Ngoài ra, cũng không nghĩ được biện pháp nào khác.

Thanh Phong nhớ tới những năm đó ở trong quân, Hầu gia vì không muốn dính vào phiền toái, không dám bại lộ thân phận, vẫn luôn mang tiếng con trai của tội thần trên lưng. Mãi đến năm Hoằng Trị thứ 23 lập được công lớn, hắn mới dám nói mình là ai.

“Nếu có thể lật ngược án tử năm đó, lão Hầu gia và thế tử dưới suối vàng có biết sẽ yên lòng nhắm mắt.”

Hiện giờ Tĩnh Viễn Hầu phủ có thể đứng vững gót chân trong kinh thành, tất cả đều dựa vào quân công của Bùi Duyên. Nhưng Bùi gia vẫn còn mang tội danh thông đồng với địch phản quốc, phụ thân và huynh trưởng Bùi Duyên vẫn còn mai táng ở nơi lưu đày cách xa ngàn dặm, không được dời về từ đường Bùi thị. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Bùi Duyên liền không yên giấc. Mỗi ngày hội trùng phùng, nhìn từng nhà đoàn viên càng như nghẹn ở yết hầu.

Bởi vậy hắn không tiếc gì mà hợp tác với kẻ tiểu nhân như Từ Khí, cũng muốn tiếp tục tra rõ sự việc năm đó.

Đến nỗi An Quốc Công… Bùi Duyên nắm chặt tay, tuy rằng ông ấy đã chết, nữ nhi của ông ta cũng đã chết nhưng An Quốc Công phủ phải trả giá lớn cho chuyện năm đó. Ngày Bùi gia được giải oan sẽ là ngày An Quốc Công phủ bị hủy diệt.

Thẩm Oanh nhìn cái sạp cách đó không xa treo nhiều hoa đăng, phía dưới hoa đăng dính tờ giấy màu hồng, liền biết là đố đèn. Chẳng qua nơi này đố đèn có rất nhiều tiểu đồng. Bọn chúng đứng dưới cái giá treo hoa đăng, ngẩng đầu, vừa nhìn tờ giấy hồng vừa viết đáp án.

Trong đó có một tiểu nam oa khoảng bốn năm tuổi rất đáng yêu. Nó viết rất mau nhưng bị một cái hoa đăng làm khó. Các hài tử khác đều có cha mẹ hoặc người lớn đứng cạnh hỗ trợ, nó chẳng có ai cũng không có người để hỏi.

Thẩm Oanh nhịn không được nên đi qua, đứng bên cạnh nó, nhìn câu đố kia một chút.

Họa một cái kỵ lừa thi nhân, tuyết thượng lưu lại vài giờ chân ấn. Đây là thành ngữ có bốn chữ.

Thẩm Oanh cúi người nói với tiểu đồng: “Đạp tuyết tìm mai”

Tiểu đồng bừng tỉnh ngộ ra nên gật đầu, lập tức viết xuống đáp án, giơ tay nói: “Ta giải đáp xong rồi!”

Chủ quán đi tới, cầm lấy đáp án của nó, đối chiếu với câu trả lời, sau đó nói: “Tiểu công tử thật giỏi, giải đáp vừa mau vừa đúng. Cái này cho ngươi.” Hắn cầm cái đèn đầu cọp đưa đến, tiểu đồng kia vui vẻ nhận lấy, nói lời cảm tạ hắn.

Chủ quán thấy nó đáng yêu lại thông minh, còn rờ đầu và cho nó ít đồ ăn vặt.

Thẩm Oanh thấy mặt tiểu đồng này có nét quen thuộc, giống như đã gặp đâu đó, liền ngồi xổm trước mặt nó hỏi: “Cha và nương của ngươi đâu?”

Tiểu đồng vừa lột giấy gói mứt ra, vừa trả lời: “Cha mẹ cãi nhau, tỷ tỷ đứng khóc, ta chạy chơi một mình. Sao ngài cũng có một mình thôi?”

Thẩm Oanh thấy nó nghịch ngợm, nhéo mặt nó: “Ta và ngươi không giống nhau. Sao ngươi biết nhiều đáp án đố đèn như vậy?” Tuy rằng mấy câu đó không khó đối với nàng, nhưng đối với tuổi của hài tử này thì hoàn toàn không đơn giản.

Nó có vẻ đắc ý: “Bởi vì lúc ở nhà, cha thường chơi trò này với bọn ta cho nên ta biết. Câu cuối cùng kia, ta đã nhìn thấy đồ ấy ở thư phòng của cha, chỉ là tạm thời quên mất. À đúng rồi, cái này tặng cho ngài.” Nó đếm hai viên mứt rồi đưa Thẩm Oanh đầy luyến tiếc, sau đó lấy lại một viên, đưa nàng một viên: “Ngài giúp ta trả lời, cái này cảm tạ ngài.”

Thẩm Oanh bật cười, đẩy tay nó về: “Ta không ăn, ngươi cất đi.”

Tiểu đồng cầu mà không được, nhét viên mứt vào túi.

“Ngôn nhi” Bên cạnh hai người vang lên một thanh âm. Lưng Thẩm Oanh cứng đờ, tiểu đồng kia đã vui vẻ chạy tới, gọi lên: “Cha, sao biết con ở đây?”

Tạ Vân Lãng cúi xuống, ôm nó lên, sắc mặt ôn hòa: “Ta vừa lơ đãng chút, con đã biến mất nên đoán rằng con chạy tới đây chơi đố đèn. Tối nay phố xá nhiều người, không thể đi loạn.”

Nam đồng ngoan ngoãn gật đầu, lại đem đèn đầu cọp đưa phụ thân xem. Nó chỉ qua Thẩm Oanh nói: “Vừa rồi con không giải được đề cuối, may mắn có tỷ tỷ này hỗ trợ.”

Tạ Vân Lãng bấy giờ mới nhìn theo tay nó chỉ, nhìn cô nương vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất. Nàng chắc khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lại mặc đồ phụ nhân. Mắt ngọc mày ngài, dung mạo thật xuất chúng. Quần áo hoa lệ, vải dệt là loại thượng hạng, toàn thân có không ít trang sức quý giá, nhìn có vẻ xuất thân từ gia đình giàu có.

“Con trẻ chưa hiểu biết hết, đa tạ cô nương.” Tạ Vân Lãng gật đầu nói.

Thẩm Oanh chậm rãi đứng lên, nhìn nam tử tuấn mỹ đứng dưới ánh đèn. Nhiều năm trôi qua, trên người hắn không còn ngạo khí của thiếu niên hăng hái khí phách, thay vào đó là sự trầm ổn và bình tĩnh theo năm tháng. Phong thái vẫn như cũ nhưng có loại phiền muộn và hờ hững không trộn lẫn được. Đại khái làm trong quan trường đã lâu nên đã có uy nghiêm độc hữu của thượng vị giả.

Nhiều năm không gặp, hắn đã không còn là hắn, mà nàng cũng không phải là nàng.

Thẩm Oanh ngậm ngùi trong lòng, suy nghĩ bị tiếng người ồn ào chung quanh và ánh sáng ngọn đèn dầu bao phủ. Nàng chưa nói gì, chỉ gật đầu liền rời đi, bỗng nhiên thấy Cao Nam Cẩm nắm tay một nữ hài đi tới, cười nói: “Chẳng phải là Thẩm di nương sao? Trùng hợp vậy.”

Nàng giống như cố ý nhấn mạnh thân phận của Thẩm Oanh.

Lần trước ở biệt viện Tạ gia, Tạ Vân Lãng vẫn chưa gặp Thẩm Oanh, bởi vậy không biết nàng là thiếp thất mà Tĩnh Viễn Hầu mới nạp vào phủ. Sở dĩ Cao Nam Cẩm khẩn trương bởi vì nàng và tiên Hoàng hậu cùng tên. Nhưng ngoại trừ tên, hoàn toàn là hai người bất đồng. Một người đạm mạc như cúc, một người sáng như sương khói, hoàn toàn không liên tưởng gì đến nhau.

Thẩm Oanh hành lễ với Cao Nam Cẩm: “Thiếp thân gặp qua Tạ phu nhân.”

Cao Nam Cẩm đi đến bên cạnh Tạ Vân Lãng, kéo cánh tay hắn nói: “Sao ngươi đi xem hội đèn lồng một mình, Hầu gia không tiếp khách sao? À, quên giới thiệu với ngươi, đây là phu quân của ta, Lại Bộ Thị Lang Tạ Vân Lãng. Lần trước hai người không gặp.”

Thẩm Oanh bỗng hết hứng thú, nói: “Hầu gia có việc, ta đang định về phủ, không quấy rầy Tạ đại nhân và phu nhân nữa.”

Nàng xoay người rời đi, che giấu cảm xúc rất khá. Nàng đã từng gặp nam hài tử của bọn họ lúc ở lễ tắm ba ngày, sau đó không gặp lại. Mặt mày quen thuộc vì nam hài nhi có nét giống phụ thân. Nàng là người ngoài cuộc, người và sự việc trong quá khứ đã không còn nửa điểm quan hệ gì đến nàng.

Nàng đi rồi, Cao Nam Cẩm nói với Tạ Vân Lãng: “Lần trước gặp nàng ở biệt viện, hoàn toàn không phải bộ dáng như hôm nay. Nếu không phải vì quá xinh đẹp, rất khó để ý tới nàng. Hôm nay trong đám người, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy. Nàng và A Oanh thật sự không giống nhau.”

Tạ Vân Lãng nhíu mày, không ngờ nàng nhắc tới người nọ, lại muốn tranh chấp trước mặt hai đứa nhỏ, bởi vậy chỉ nói: “Chẳng phải bọn nhỏ muốn đến cửa chính dương coi biểu diễn dưới chân núi sao? Hiện tại đi còn kịp. Mau nhanh chân chút.” Hắn xoay người, Cao Nam Cẩm nắm tay nữ nhi, đuổi theo vài bước, đi đến bên cạnh hắn hỏi: “Phu quân sao gặp được nàng?”

“Vừa khéo thôi. Ngôn nhi chơi câu đố hoa đăng, nàng thấy nên giúp.”

Nam hài nhi bổ sung thêm: “Là đạp tuyết tìm mai đó! Con đã thấy bức tranh kia trong phòng của cha, chỉ tạm thời quên mất. Nàng nhìn một cái liền có đáp án.”

Hài tử nói lời vô tâm, lại làm ngăn cách của cha mẹ khoét sâu thêm.

Cao Nam Cẩm mím môi: “Phu quân không có gì muốn hỏi ta sao? Lần trước ta vào cung rồi trở về, vẫn luôn chờ chàng mở miệng hỏi ta. Chàng không phải quan tâm nhất là….”

Tạ Vân Lãng nhắm mắt, giữa hàng mày đã có vẻ giận: “Nàng một hai phải làm to chuyện sao? Ta nói rồi, ta muốn tra sự tình, tự mình sẽ tìm hiểu.”

Nam hài trong ngực hắn thấy cha mẹ muốn cãi nhau, mếu máo cúi đầu, càng ôm chặt đèn đầu cọp lã chã muốn khóc. Nữ hài nhi cũng lắc tay mẫu thân, khẩn cầu: “Mẫu thân, cha khó có dịp rãnh rỗi, chúng ta đi xem hoa đăng được không?”

Cao Nam Cẩm như bừng tỉnh cơn mê. Nàng cũng bắt đầu tự chán ghét bản thân. Có lẽ từ khi biết được hắn cưới nàng vì bức tranh kia, đố kỵ đã che tâm nàng. Thân làm trượng phu và phụ thân, hắn không có gì thất trách, nhân tâm là vô pháp khống chế, do chính mình vẫn luôn khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn. Bởi nàng biết, mình không thắng được người kia, cả đời đều không thể thắng.

“Đi, chúng ta đi xem hoa đăng.” Cao Nam Cẩm cười nói với nữ nhi.

“Đi thôi, đi xem hoa đăng!” Nam hài nhi cao hứng lên, giơ tay múa may. Người khác nhìn vào, bốn người nhà này đều là trai tài gái sắc, hòa thuận vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui