Mỹ Nhân Kiếp

Đi chơi?

Ta đến cổ đại lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên đi chơi!

Tuy rằng ta vẫn làm bộ dáng như không tình nguyện, trợn mắt lẹn đi dạo, thương phẩm cùng ngươuì trên đường đã sớm hấp dẫn ánh mắt của ta.

“Ta ở lầu ba đàm sinh ý, ngươi muốn tới không?” Trác Bất Phàm hỏi ta.

[ hắn gần nhất không khỏi rất có lễ phép đi?]

Ta lắc đầu,“Ta ở lầu hai tọa.”

Trác Bất Phàm giúp ta an bài  một bàn,  chỗ nhìn xuống hồ rất tốt. Xa xa nhìn lại, là một mảnh xanh biếc. Còn có một thuyền thuyền hoa, hai thuyền nhỏ.  Lắng nghe còn có thể cảm nhận tiếng nước chảy.

Ta ăn bánh trung thu nổi tiếng, cùng trà thượng hạn, gió nhẹ nhàng thổi qua bên người, rất thích ý.

“Cùng ta đi ngắm cảnh hồ như thế nào? Như Ý cô nương thường xuyên niệm ngươi a.”

“Không được, ta còn có bằng hữu.”


“Nga? Là vị nào có thể khiến Trác đại công tử buông tuyệt sắc hoa khôi? Ta muốn gặp một lần.”

Ta nhăn mi lại, trong lòng ta dự cảm bất hảo.

“Cục cưng!” Trác Bất Phàm kêu  ta “Cục cưng”.

[ biết tránh không khỏi!]

Ta chỉ hảo quay đầu.

Quả nhiên nhìn đến vẻ mặt ngốc của vị công tử  tuấn tú bên người Trác Bất Phàm, sau đó cười ha hả,“Chính là vị công tử — béo này sao? Ngươi không phải muốn giỡn ta đi?!”

Ta trầm mặt.

[ ta béo hay mập liên quan gì đến ngươi?]

Không nghĩ tới Trác Bất Phàm cũng đồng dạng nhăn mi,“Mời ngươi thu hồi lời nói.” Đi tới nắm tay ta,“Cục cưng, chúng ta về nhà đi.”


Thanh niên kia không thể tin mở lớn miệng,“Uy uy, ta nói Trác Bất Phàm, ngươi không phải thích nhất mỹ nhân sao? Này xấu  không đẹp, lại rất mập, có gì đẹp? Ngươi như thế nào coi trọng hắn?!”

[ ta nhịn không được!!]

Ta sóng mắt lưu chuyển, bầu rượu trên bàn sau lưng thanh niên liền bay qua nện vào đầu hắn một cái.

“Oa! Ai lấy bầu rượu ném  ta?!” Thanh niên kia kêu to nhảy dựng quay sau lưng tìm thủ  phạm.

[ không liên quan đến  ta ~~]

Ta xem hắn túm lấy một người muốn đánh.

Vị khách nhân kia cơ thể cường tráng.

[ tốt nhất cho ngươi chịu chút đau khổ!~~] ta thực ác độc nghĩ như thế.

Trác Bất Phàm cũng không hiểu biết đã xảy ra chuyện gì, xoa xoa đầu ta, nhìn mắt ta,“Đừng để ý lời hắn nói.”

“Vừa rồi nói gì? Nga, mập mạp a! Đây là sự thật a.” Ta méo mó đầu,“Ta cũng không biết tại sao ngươi lại đổi tính a.”

Trác Bất Phàm bỗng nhiên ôm sát ta, làm cho ta nhíu mày.

“Như thế lại vậy?” Ta hỏi.

Hắn không có trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận