Mỹ Nhân Kiều

Biệt viện Thẩm gia.

Sắp tới hoàng hôn, trong đình hóng mát, hai cha con Thẩm Tiệp còn đang
đánh cờ, Tiểu Nhan thị đội mũ mạo ngồi cạnh Thẩm Tiệp, một đôi mắt
phượng xinh đẹp vẫn nhìn về phía con trai ở đối diện.

Lúc vừa
mới hoài thai nó, ý niệm đầu tiên của bà chính là không cần nó, không
muốn sinh con đẻ cái cho Thẩm Tiệp, đúng lúc đó bên chính phòng lại
truyền tới tin tức Mạnh thị có thai, ma xui quỷ khiến thế nào bà lại
nghĩ tới biện pháp tráo đổi đứa trẻ, ý niệm này cứ sinh sôi nảy nở không ngừng trong đầu bà. Nhưng mà, dù đã hạn quyết tâm, đã có thể hư tình
giả ý với Thẩm Tiệp, nhưng bà vẫn không muốn sinh như cũ, mấy ý niệm này cứ lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng đễn lúc sinh nở.

Lúc sinh
con rất thống khổ, ngay thời điểm cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi
nữa, bà lại nhớ tới những người thân đã chết, nhớ tới đệ đệ còn đang ở
Liêu Đông, nhớ tới đứa cháu trai bơ vơ không nơi nương tựa trong hoàng
cung, còn nhớ đến đứa bé bà đã khổ sở mang thai suốt chín tháng. Cho dù
có hận hơn nữa, thì nó cũng là miếng thịt trên người bà, từ lần đầu tiên nôn nghén đến lần đầu tiên nó bướng bỉnh đá chân, nó đã ở cạnh bà vô số ngày đêm.

Lúc đứa bé bị ôm đi, bà đã cảm thấy không sống nổi nữa.

Sau này, bà nhìn nó lớn lên mỗi ngày, nhìn đôi mắt của nó ngày càng
giống bà, giống phụ thân cùng mấy huynh trưởng Nhan gia, nỗi oán hận của bà với nó ngày càng phai nhạt, cuối cùng chỉ còn lại sự chờ đợi, ngóng
trông nó khoẻ mạnh cứng cáp, ngóng trông nó có thể hoàn thành tâm nguyện của người mẹ đẻ nhẫn tâm này.

Bà quý trọng mỗi cơ hội được
nhìn thấy con, nhưng bà phải đi rồi, bà rất căm hận Thẩm Tiệp, không
muốn ở cạnh ông ta thêm một đêm nào nữa.


“Trời đã tối rồi, ngày mai Hầu gia hãy tiếp tục khảo cứu kì nghệ của Thế tử đi.” Thấy nha hoàn đến bẩm báo giờ cơm, Tiểu Nhan thị cười nói.

Đúng lúc Thẩm
Tiệp cũng hạ quân cuối cùng xuống, cười cừoi trêu ghẹo con trai: “Ứng
Thời đã mất hồn mất vía nhiều ngày rồi, không phải chỉ là Nhị tiểu thư
Tạ gia thôi sao? Đừng sợ trên đời còn nhiều cô nương tốt như vậy, người
này không được còn có người khác, làm gì phải vì một nữ nhân mà phiền
muộn thương tâm như vậy.”

Con trai không nói cho ông kết quả, nhưng ông có thể nhìn ra được.

Thẩm Ứng Thời cười khẽ, tạm thời cũng không muốn nghĩ đến chuyện hôn sự.

Dùng xong cơm chiều, Thẩm Tiệp cùng Tiểu Nhan thị sóng vai trở về
thượng phòng, Thẩm Tiệp đứng trước tấm bình phong cởi áo, vừa nhìn Tiểu
Nhan thị trước bàn trang điểm, “Ngày mai sẽ phải trở về rồi, nàng còn
muốn đến đâu dạo chơi không?”

Ở Ly Sơn đã nửa tháng, nếu không trở về, Mạnh thị sẽ lại náo loạn.

Tiểu Nhan thị xoa trán, không có chút tinh thần nào khẽ gật đầu.

Sắc mặt Thẩm Tiệp khẽ biến, lập tức bước qua, “Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Tiểu Nhan thị sờ cổ, nhíu mày nói: “Lúc nghỉ trưa không biết bị con gì
cắn một cái, lúc đầu có chút đau, ta tưởng là con muỗi, bôi chút thuốc
tiêu sưng xong cũng không để ý nữa, nhưng vừa rồi ăn cơm chiều lại cảm
thấy ngứa, chàng nhìn giúp ta một chút, sờ vào giống như nổi cục vậy.”

Kéo mái tóc dài sang một bên, nghiêng đầu cho ông nhìn.


Thẩm Tiệp cúi đầu, chỉ thấy vùng cổ trắng nõn một mảnh, lại cẩn thận
nhìn lần nữa, ngoại trừ dấu tay ửng đỏ do bà ấn ra thì cũng không có
chuyện gì khác thường. Nhưng nếu bà thấy không thoải mái, ông cũng sẽ
không yên tâm, ngẩng đầu gọi nha hoàn, bảo nàng ta đi mời lang trung Cao tiên sinh.

“Không cần.” Tiểu Nhan thị gọi nha hoàn lại, bất
đắc dĩ cười cười với Thẩm Tiệp, “Chút chuyện nhỏ cũng mời lang trung, ta còn chưa quý giá như vậy, có lẽ mấy ngày nay ở trong núi nên bị nhiễm
gió lạnh, ngủ một giấc là được rồi, trời tối rồi, Hầu gia nghỉ ngơi đi,
đừng gây sức ép cho Cao tiên sinh.”

Mắt phượng của bà sáng ngời, Thẩm Tiệp cũng cảm thấy không có gì đáng ngại, liền nắm tay bà đi vào sa trướng.

Nằm xuống, ôm lấy thân thể lả lướt của bà, hơi thở Thẩm Tiệp nặng hơn, bàn tay to di chuyển bừa bãi trên lưng bà.

“Ta rất mệt…” Tiểu Nhan thị nhích lại gần trong lòng ông, âm cuối mềm nhẹ, có chút hương vị làm nũng.

Thẩm Tiệp nhịn không được nở nụ cười, hôn lên mặt bà, ôn nhu nói:
“Được, đêm nay nàng nghỉ ngơi đi, đêm mai chúng ta lại tiếp tục.”

Tiểu Nhan thị nhắm mắt lại, mệt mỏi ừm một tiếng.

Hai người ôm nhau ngủ, đến nửa đêm, Thẩm Tiệp chợt bừng tỉnh, nghe thấy bà thật sự đang gọi mình, trong thanh âm xen lẫn sự đau đớn thống khổ,
ông nhất thời luốn cuống, nhanh chónh đứng dậy thắp đèn lên, phái nha
hoàn đi mời Cao tiên sinh trước, lúc này mới vội vã chạy về bên giường,
đã thấy Tiểu Nhan thị trên giường sắc mặt đã đen lại, rõ ràng là triệu
chứng trúng độc!


“Ngưng Hoa!”

Trái tim Thẩm Tiệp nháy
mắt đã rơi xuống đáy cốc, cũng không biết bản thân đã đi đến bên giường
thế nào, run rẩy nắm lấy tay bà, “Không sao đâu Ngưng Hoa, nàng đợi một
chút, Cao tiên sinh lập tức tới ngay, nàng sẽ không có chuyện gì đâu!”

Tiểu Nhan thị thống khổ nhìn ông, đưa tay muốn chạm vào cổ mình, “Ta ngứa…”

Thẩm Tiệp vội vàng nắm lấy tay bà, ông cúi xuống nhìn thay bà, chỉ thấy vùng cổ đã biến đen cũng xuất hiện mấy nốt sởi. Nhiều năm như vậy bà
rất ít khi sinh bệnh, bây giờ đột nhiên thành ra như vậy, trong lòng ông rất sợ hãi, ánh mắt đã cay cay, lại chỉ có thể nói mấy lời vô dụng để
an ủi bà, bà nhắm mặt lại, cả người lạnh dần, dường như cả khí lực để
nói chuyện cũng không còn nữa. Thẩm Tiệp vừa hoảng vừa sợ, quay đầu ra
ngoài rống giận.

Cao tiên sinh nhận được tin xong, ngay cả giày còn chưa kịp xỏ đã vội vàng chạy sang, sau khi chẩn bệnh liền quỳ xuống trước mặt Thẩm Tiệp, “Hầu gia, di nương là bị độc trung cắn, khiến thân thể nhiễm phải một loại độc kì lạ, không biết di nương có thấy rõ hình
dạng của loại độc trùng kia không?”

Tiểu Nhan thị vô lực quay
sang nhìn ông ta, Thẩm Tiệp đã đáp lời thay bà: “Không thấy, lúc nàng
tỉnh ngủ mới cảm thấy đau, ta nằm ngay bên cạnh nàng, ngươi nếu đã biết
là trùng độc, chẳng lẽ lại không biết là loại độc trùng nào sao!”

Giọng ông lớn, nổi giận lôi đình, trong lòng Cao tiên sinh sợ hãi, run
run, cúi đầu nói: “Xin thứ tội cho tài học thô thiển của lão phu, thật
sự không nhận ra đây là loại độc gì, chỉ có thể dùng thuốc để kiềm chế
sự phát tác của độc tính, Hầu gia vẫn nên lập tức phái người mời mấy vị
danh y đến đây chẩn trị cho di nương đi.”

“Vậy ngươi còn không
mau đi sắc thuốc đi!” Vừa nghe thấy ông ta không điều chế nổi giải dược, Thẩm Tiệp nổi giận, đạp một cước qua.

Cao tiên sinh chật vật
lui xuống, lúc ra đến cửa viện lại gặp Thẩm Ứng Thời đang chạy nhanh
tới. Cao tiên sinh chỉ nói qua loa bệnh tình của di nương, không dám trì hoãn nữa, vội vàng đi sắc thuốc.


Mẹ đẻ trúng kỳ độc, Thẩm Ứng
Thời giống như đứng trước vực thẳm, nhưng hắn lại không thể đi vào, chỉ
có thể phái nha hoàn đi vào thông truyền trước.

“Hâu gia, Thế tử nghe nói di nương bị bệnh, liền đến đây hỏi thăm, bây giờ đang ở bên ngoài.” Tiểu nha hoàn cúi đầu bẩm báo.

Thẩm Tiệp nhìn về Tiểu Nhan thị đang hấp hối.

Rốt cuộc Tiểu Nhan thị cũng mở mắt ra, khẽ xoa cổ, lại xoa mặt, nước
mắt rơi lã chã, “Hầu gia, đồng ý với ta, nếu ta không qua khỏi, mặc kệ
là ta hôn mê bất tỉnh hay là… đã chết, cũng không được cho Ứng Thời gặp
ta, không được cho nó biết chân tướng, ta không xứng đáng là mẫu thân
của nó, lúc còn sống đã không thể chăm sóc cho nó, chết rồi lại càng
không thể hại nói tự trách…”

“Đừng nói nữa!” Rốt cuộc Thẩm Tiệp cũng không nhịn được nữa, quỳ trước giường bà, nghẹn ngào nhìn bà,
“Ngưng Hoa, là ta có lỗi với nàng, bây giờ chỉ cần nàng khoẻ lại, cái gì ta cũng sẽ nghe nàng, nàng muốn ta làm gì cũng được! Ta sẽ cho hai mẹ
con nàng nhận nhau, nàng muốn cứu Tam đệ, nàng muốn đưa người nọ lên
ngôi, ta đều nghe lời nàng hết, ta chỉ cầu nàng khoẻ lại thôi!”

Con trai còn chưa thành thân, sao bà có thể bỏ lại hai cha con bọn họ chứ?

Tiểu Nhan thị cái gì cũng chưa nói, chỉ cố hết sức lấy chiếc khăn dưới
gối đầu ra, che trên mặt, thật lâu sau mới nói: “Bảo nó đi đi.”

Lúc này trong mắt Thẩm Tiệp chỉ có bà, trong đầu đều là bệnh tình của
bà, không hề nghĩ ngợi gì liền bảo nha hoàn đi truyền lời.

Tiểu nha hoàn ra cửa phòng, khuyên Thẩm Ứng Thời rời đi trước.

Thẩm Ứng Thời nắm chặt hai tay lại, đứng im chừng một chén trà nhỏ*, mới xoay người.

*tầm 10 phút


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận