Thịnh Mãn Mãn chưa bao giờ tắm nước lạnh vào mùa hè, bốn mùa đều tắm nước nóng, thực ra nước này không lạnh đến vậy nhưng cô không quen, ngay cả cơ thể đã quen cũng bị cái lạnh đột ngột kích thích mà run lên.
Thịnh Mãn Mãn lập tức nhăn mặt, hỏi Thịnh Phóng đang ngồi xổm không xa:
"Chị hai, mùa hè nhà người khác trong làng cũng tắm nước lạnh sao?"
Ngoài cửa sợ em gái sợ hãi nên cố ý ngân nga bài hát, giọng của Thịnh Phóng khựng lại nhưng khi nói ra thì không trả lời thẳng câu hỏi của Thịnh Mãn Mãn, mà nói:
"Củi trong bếp bà không cho dùng lung tung, đợi sau này chúng ta chia ra rồi, Tiểu Mãn muốn tắm nước nóng thì chị sẽ đun cho em một nồi nước nóng.
"
Sau khi hỏi câu đó, Thịnh Mãn Mãn biết hỏi cũng vô ích nhưng câu trả lời của Thịnh Phóng vẫn khiến cô cảm thấy ấm lòng, chị gái nhỏ này khá biết quan tâm người khác.
Thịnh Mãn Mãn nghiến răng lại hắt nước lên người lần nữa, một gàu, hai gàu, ba gàu, cơ thể cuối cùng cũng thích nghi với nhiệt độ nước lạnh, không còn phản ứng dữ dội như lúc đầu nữa.
Làm ướt người, Thịnh Mãn Mãn bắt đầu chà xát, cơ thể nhỏ gầy, chà một cái là ra một vệt bùn, là thứ bẩn thỉu mà Thịnh Mãn Mãn chưa từng thấy.
Đúng vậy, hôm đó nguyên thân rơi xuống nước thì không tắm rửa gì chứ, làm sao mà không bẩn được?
Thịnh Mãn Mãn chà xát đến mức muốn khóc, chỉ có thể lên tiếng cầu cứu:
"Chị hai, giúp em chà người đi.
"
Không còn gì gọi là quen hay không quen nữa, lúc này rửa sạch sẽ toàn thân mới là quan trọng nhất.
Sau một hồi chà xát, Thịnh Mãn Mãn cảm thấy cả người trở nên sảng khoái, trở về phòng, đột nhiên muốn xem xem mình ở đây trông như thế nào.
Chị cả đi tắm với chị hai, vì trời tối không an toàn, cũng sợ có người nhìn trộm nên phụ nữ trong nhà tắm đều phải có một người ở ngoài trông.
Thịnh Mãn Mãn hỏi Mã thị:
"Mẹ, gương trong nhà đâu ạ?"
"Nhà mình không có gương.
"
Mã thị với vẻ mặt thương yêu nhìn con gái út của bà vẫn chưa khỏe hẳn.
Thịnh Mãn Mãn biết gia đình này nghèo nhưng không ngờ lại nghèo đến mức ngay cả một chiếc gương cũng không có.
Đèn dầu lay động một bên, toát lên vẻ cổ kính, Thịnh Mãn Mãn suy nghĩ một chút, dứt khoát nằm lên giường ủ ý định ngủ.
Mặc dù cô đã chấp nhận sự thật là xuyên sách nhưng nếu nhỉ? Nếu là mơ thì sao?
Ngủ một giấc, có lẽ khi tỉnh dậy sẽ trở về thế giới thực.
Ngày thứ hai, Thịnh Mãn Mãn vừa mở mắt ra, đập vào mắt là mái ngói nhà xám xịt, trong lòng cô thở dài thườn thượt,
Xem ra, cô vẫn còn trong thế giới của cuốn sách.
Bốn người trong nhà đã chuẩn bị đi làm kiếm công điểm.
Thôn Cao Sơn hiện vẫn là mô hình đội sản xuất, tính công điểm theo công, sau khi thu hoạch mùa thu thì chia thóc, cuối năm còn chia thịt lợn.
Lợn là lợn của đội sản xuất, do người chăn lợn chuyên trách nuôi, người chăn lợn của thôn Cao Sơn là Thịnh Chu, ông rất có nghề trong việc nuôi lợn, năm nào cũng nuôi lợn của đội sản xuất béo trắng, thịt còn đặc biệt săn chắc, cuối năm nộp đủ lượng thịt lợn, trong đội còn thừa không ít, mỗi nhà đều có thể chia được một ít thịt để dành gói bánh chưng đêm giao thừa.
Thịnh Mãn Mãn đã tỉnh, trông trạng thái cũng không tệ, nhà không sắp xếp người ở lại chăm sóc cô nữa, Mã thị rửa mặt cho cô, bưng đồ ăn sáng cho cô rồi cả nhà vội vã ra ngoài.
Trong lòng Thịnh Mãn Mãn tràn đầy sức khỏe, dồi dào năng lượng nhưng mà…bàn chải đánh răng đâu?