Bà cụ Nguyên lùi lại một bước, lo lắng nhìn đứa cháu gái nhỏ:
"Cháu đừng vội, bà không cần cá của cháu đâu, bà về nói với ông nội cháu ngay đây.
"
Chỉ sợ đứa nhỏ này phát điên, lúc đó lật bàn thì hỏng mất nồi canh cá này.
Canh cá khó kiếm lắm, không thể để hỏng được!
Chu thị thực sự không yên tâm về sức chiến đấu của bà cụ Nguyên nên đã đi theo, nghe thấy lời này, vội vàng tiến lên:
"Sao lại không cần, đây là thứ mà thằng ba phải hiếu kính với cha mẹ.
Thằng ba à, mặc dù cậu đã chia gia sản rồi nhưng hiếu kính với cha mẹ cũng là có phần, ăn cá uống canh mà không biết bưng một bát cho cha mẹ, nói ra ai mà không chỉ trích hai câu bất hiếu chứ.
"
Nói thẳng ra thì mặt Thịnh Chu lúc đỏ lúc trắng.
Bà chị dâu hai nói không sai, cho dù đã chia gia sản ra ngoài thì anh ta cũng nên hiếu kính với cha mẹ nhưng mới vừa chia gia sản, gia đình nhỏ này của anh ta chẳng có gì, hiếm lắm mới được ăn một bữa ngon, anh ta chỉ nghĩ đến vợ con trước, đợi sau này cuộc sống khá hơn rồi sẽ hiếu kính với cha mẹ.
Nhưng nếu lấy lời này để biện giải thì mọi người sẽ không hiểu anh ta, còn có thể nói là do bà vợ ở nhà xúi giục.
Ngay khi anh ta ấp úng không nói nên lời thì Thịnh Phóng lên tiếng:
"Bác dâu hai, nếu bác không đi, em gái con sẽ phát điên mất, lúc đó không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.
"
Chu thị trừng mắt:
"Sao thế, bây giờ nhà các người để một đứa điên làm chủ sao? Đừng có lấy cớ này để không muốn hiếu kính với cha mẹ nhé?"
"Chị à, là em không chu đáo, bây giờ tình hình hơi khó khăn, lần sau vậy, lần sau con bắt được cá nhất định sẽ gửi một con cho mẹ và cha.
"
Thịnh Chu cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, anh ta là trụ cột gia đình, không thể để hai đứa trẻ đứng ra trước được.
"Sao lại khó khăn được? Tiểu Mãn nhỏ người nhỏ sức, con giữ chặt nó là được rồi.
Hơn nữa, cho dù nó có phát điên thì cũng làm được gì, một lát nữa không phải sẽ ổn sao, có gì mà phải làm quá lên thế.
"
Chu thị không quan tâm Thịnh Chu có nói chuyện với bà ta hay không, bà ta cướp lời nói.
Thịnh Mãn Mãn giả vờ "Phát điên" thì Mã thị đã tiến lên ôm lấy cô, mặc dù bà biết con gái không điên nhưng cũng không muốn cô liên tục lấy việc giả điên giả dại làm vũ khí, điều này cực kỳ không tốt cho danh tiếng của cô.
Nghe thấy lời của Chu thị, Mã thị nói:
"Chị dâu ha à, Tiểu Mãn đã ngã xuống nước hai lần, cơ thể còn yếu, cần uống canh cá để bồi bổ.
"
Bà muốn nhắc nhở Chu thị, hai lần ngã xuống nước đều do Thịnh Quốc Phồn đẩy, đừng có ép người quá đáng nữa.
Nhưng Chu thị không có nhận thức như vậy, ngược lại trong lòng còn chửi thầm, một đứa con gái không đáng giá, bồi bổ cái gì chứ.
"Chuyện này không liên quan đến tôi, chị phải đi nói với cha.
"
Chu thị liếc nhìn bàn ăn, không khỏi nuốt nước miếng.
Chỉ riêng bữa thịt hôm qua, bà ta cũng không ăn được bao nhiêu, nếu hôm nay có thể chia được cá và canh cá của nhà thằng ba thì chắc chắn con trai út của bà ta sẽ được chia không ít, lúc đó bà ta cũng có thể ăn trộm một chút chứ.
Có lẽ là bà cụ Nguyên và những người khác đã quá lâu không về nhà chính, hoặc có lẽ là tiếng ồn ào ở đây đã được nghe thấy ở nhà chính, chị dâu cả Vương thị đã đến, đứng ở cửa, giọng nói chậm rãi:
"Mẹ, nhà lão nhị, cha bảo các người về, cha nói, trong nhà nếu có ai bất hiếu thì không phải là con trai, cháu trai của cha, cũng không xứng đáng ở trong nhà của cha.
"
Nói xong cũng không nhìn sắc mặt nhà Thịnh Chu, quay người về nhà chính.