Lười thì lười nhưng tính tình đúng là tốt, bà Nguyên vừa gọi là Thịnh Bảo đã dậy, không có chứng dậy sớm, chỉ là vẫn lạnh lùng như trước.
Ăn cơm xong, Thịnh Mãn Mãn theo người nhà đi làm việc.
Cô muốn ở nhà nhưng Mã thị không cho, nhất quyết phải đưa cô ra đồng.
Thịnh Mãn Mãn tưởng Mã thị sẽ bắt cô ra đồng làm việc nhưng đến nơi, Mã thị cũng không bắt cô làm việc, để cô ngồi ở chỗ râm mát, dặn dò:
"Đừng có một mình chạy về nhà.
"
Đây là sợ cô một mình ở nhà dính phải thứ gì không tốt sao?
Ngồi không thật sự chán, Thịnh Mãn Mãn liền nhìn mọi người làm việc, nghĩ học hỏi chút ít, đến đây rồi, sau này không thể cứ không làm việc mãi được, Thịnh Chu và Mã thị có thể mãi chiều chuộng cô sao?
Nhìn một lúc thì phát hiện ra sự khác biệt giữa người chăm chỉ và người lười biếng, mọi người đều đang ở trên ruộng đỡ cây đổ và nhổ cỏ, Thịnh Bảo không nói đến chuyện chậm chạp, cậu ta còn thích đứng đó, đứng một lúc thì làm một lúc, không lâu sau đã bị mọi người bỏ xa một đoạn lớn.
Thịnh Mãn Mãn nhìn mà sốt ruột.
Không được rồi, gia đình nghèo khó này muốn cải thiện cuộc sống thì phải cùng nhau cố gắng, không thể có người lười biếng, thậm chí cũng không thể có người yếu đuối… như cô đây, cũng phải cải thiện cho tốt.
Cô đi tới, đứng ở bờ ruộng thở dài với Thịnh Bảo.
Lúc này mặt trời đã lên cao, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất, Thịnh Bảo thấy cô đi tới thì lại đứng thẳng người, Thịnh Mãn Mãn tưởng anh ta muốn nhân cơ hội lười biếng nhưng lại thấy anh ta tháo mũ rơm của mình xuống, đội lên đầu cô, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Thịnh Mãn Mãn:
"! "
Như vậy thì cô làm sao mà nói bóng gió được?
Được rồi, thật ra cô cũng không định nói bóng gió, cô muốn tận tình khuyên bảo, đánh thức linh hồn chăm chỉ vẫn luôn ngủ say của chú út Thịnh Bảo.
"Chú út, một ngày chú kiếm được mấy công điểm vậy?"
Thịnh Mãn Mãn tò mò hỏi, cô thực sự tò mò.
Thịnh Bảo dừng lại một chút mới nói:
"Ít lắm.
"
"Vậy chú làm nhanh lên để kiếm thêm công điểm, Tiểu Mãn cổ vũ chú! Cố lên chú út! Chú út cố lên!"
Thịnh Mãn Mãn chủ yếu là cổ vũ bằng tình yêu.
Thịnh Bảo lần này thực sự đứng im nhìn cô.
Thịnh Mãn Mãn để ý thấy, khóe miệng cậu ta dường như giật giật.
Hai người nhìn nhau vài giây, Thịnh Bảo lên tiếng:
"Vô dụng thôi, có cố lên thì cũng chỉ kiếm được ít công điểm nhất.
"
Ý là gì?
Có lẽ vẻ mặt nghi hoặc của Thịnh Mãn Mãn quá rõ ràng, Thịnh Bảo mở miệng giải thích:
"Đã thử rồi, chú cúi đầu làm việc, cũng chỉ được từng này công điểm.
Chú làm không nhanh, không có năng khiếu.
"
Thịnh Mãn Mãn:
"! " Chậc.
Tức là, cúi đầu làm việc và lười biếng làm ít, thành quả lao động cũng không chênh lệch là mấy, công điểm được cho đều như nhau, vậy nên, không bằng lười biếng?
Ai là người ghi công điểm, sao không biết ghi nhiều hơn một chút? Như vậy thì làm sao có thể khích lệ được tính tích cực lao động chứ!
"Suy nghĩ như vậy là không đúng.
"
Thịnh Mãn Mãn nghiêm túc nói.
Thịnh Bảo nhìn cô, đột nhiên mím môi cười:
"Ừm.
"
Ôi trời ơi, đây là nghe vào rồi sao? Thịnh Mãn Mãn trả mũ rơm cho Thịnh Bảo, đầy cảm giác thành tựu đi về phía gốc cây, mong chờ sự thay đổi tiếp theo của Thịnh Bảo.
Một lúc sau cô phát hiện ra, Thịnh Bảo tuy đã trả lời nhưng cậu ta theo kiểu cô nói gì tôi cũng nghe nhưng tôi không sửa, vẫn thế nào thì vẫn thế ấy.
Thịnh Mãn Mãn xoa trán, như vậy thì không có cách nào rồi.