"Thì… thì ở chỗ hái nho hôm qua."
Thịnh Khai thấy cô không ăn kẹo, liền bóc vỏ kẹo giúp cô, nhét vào miệng cô.
Kẹo sữa tan trong miệng, vị ngọt ngào lập tức lan tỏa, Thịnh Mãn Mãn cười, hỏi chị ấy:
"Chị đã ăn chưa?"
Thịnh Khai liền cười:
"Không có, em ăn đi, trước đây chị cả đã ăn rất nhiều kẹo rồi."
Thịnh Mãn Mãn nhét những viên còn lại vào tay Thịnh Khai:
"Chị cả cũng ăn đi."
Đây là kẹo sữa mà người mà chị cả thầm thương trộm nhớ tặng, đối với cô ấy mà nói là vô cùng quý giá, một viên kẹo do người mình thích tặng có thể giải quyết bao nhiêu phiền não trên đời.
Cho dù tình cảm của chị cả không có kết quả nhưng cũng có tư cách để ngưỡng mộ.
Ăn xong kẹo, Thịnh Mãn Mãn cầm những cành nho rừng mà chị cả bẻ về cho cô ấy, chạy ra sân sau, trồng một hàng ở phía sau hố đất.
Thịnh Khai lại ra ngoài rồi.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Thịnh Mãn Mãn, cô chạy đến phòng của cha mẹ xem túi đựng lương thực.
Tối qua cô nghe thấy cha mẹ bàn bạc với nhau, số lương thực này không đủ đến mùa thu hoạch, cần phải vay một ít lương thực của đội trưởng Vương.
Cô không khỏi thở dài, giá mà mình lớn bằng chị cả và chị hai thì tốt rồi, như vậy cô có thể tự mình đến trấn trên bán trứng gà vịt trong không gian, lấy tiền đổi lương thực.
Về nhà thì lừa mọi người trong nhà rằng, cô đã đào được thảo dược quý trên núi, bán được rất nhiều tiền.
Tuổi còn nhỏ, làm gì cũng không thể tránh khỏi tai mắt của mọi người, chỉ có thể sốt ruột mà thôi.
Lúc này, cô nghe thấy có người gọi em ấy ở ngoài cổng:
"Tiểu Mãn~ Tiểu Mãn~"
Là giọng của Tiểu Phương.
Thịnh Mãn Mãn đi ra khỏi nhà thì thấy Tiểu Phương đứng ngoài cổng cẩn thận nhìn vào trong, thấy cô ra ngoài liền đứng tại chỗ cười ngốc với cô.
Thịnh Mãn Mãn đi đến mở cổng, để cô bé vào:
"Tiểu Phương, lâu rồi không gặp."
Lâm Phương lấy hết can đảm bước vào sân, miệng líu ríu giải thích:
"Hôm đó về nhà, tới đưa trứng vịt mà chị cho tớ cho mẹ tớ, mẹ tớ không đánh tớ nhưng lại rất hung dữ nói với tớ rằng, 'Không được phép tìm Thịnh Mãn chơi nữa', nói nếu tớ không nghe lời sẽ treo tớ lên đánh đòn.
Còn bảo chị tớ trông chừng tớ, nói nếu tớ còn tìm cậu, chị tớ không quản được tớ, cũng sẽ bị đánh theo.
Cho nên..."
Thịnh Mãn Mãn:
"Vậy sao cậu lại đến đây nữa, không sợ mẹ cậu biết sao?"
Lâm Phương nắm lấy tay cô:
"Tớ sợ cậu nghĩ tớ không coi cậu là bạn nữa."
"Sẽ không đâu, tớ hiểu hoàn cảnh của cậu, cho dù cậu không nói tớ cũng biết, trong lòng cậu tớ là người bạn tốt nhất của cậu, tình bạn của chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi.
Tiểu Phương! trong lòng tớ, cậu cũng vậy."
Thịnh Mãn Mãn cười lắc lắc tay Lâm Phương.
Lâm Phương lập tức vui vẻ:
"Tiểu Mãn cậu tốt quá!"
Thịnh Mãn Mãn bị cô bé ngốc nghếch này chọc cười, cô dẫn Lâm Phương đi xem những cây nho rừng mà cô trồng.
Hai người ngồi xổm ở sân sau nói chuyện một lúc, sau đó Lâm Phương rời đi.
Thịnh Mãn Mãn nghỉ ngơi cả buổi sáng, một mình ở nhà thực sự rất buồn chán, buổi chiều em ấy liền theo Thịnh Bảo lên núi chặt củi, Thịnh Bảo làm việc chậm nhưng anh ấy khỏe, cõng cô lên xuống núi không thấy mệt.
Trên núi, Thịnh Bảo gặp hai thiếu niên trước đây rất thân với anh ấy, hai người này lên núi lấy trứng chim, thấy Thịnh Bảo đang chặt củi, liền đến nói chuyện với anh ấy, rất khó hiểu:
"Đại Bảo, sao cậu lại bỏ cuộc sống tốt ở nhà, chạy đến sống khổ cực với anh ba cậu rồi?"