Lý Đàn dần dần có chút không thỏa mãn với sự đụng chạm ít ỏi thế này, nàng càng vùi sâu vào hướng lồng ngực, hai tay giống như dây leo quấn lấy hông và lưng hắn.
Tay áo của áo trong Lý Đàn vốn bị thấm ướt mồ hôi có hơi nhăn, nàng vừa mới động càng thuận tiện cho việc áo trượt đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng như ngọc, trực tiếp dán lên trên xương bả vai của Hoàng đế, nàng vô thức vuốt ve phần xương nhô ra, phát hiện chỗ kia dưới sự vuốt ve của nàng hơi giật giật, càng không biết thu bớt lại.
Tiểu Hoàng đế cảm nhận được ngón tay nàng dao động ở sau lưng, sau đó dừng ở xương bả vai, Lý Đàn mang bệnh không có sức lực, mặc dù nàng tự cảm nhận là đã bóp rất chặt, nhưng đối với tiểu Hoàng đế mà nói, chỉ cảm thấy giống như mèo con dùng đệm thịt của móng vuốt vỗ vỗ vậy, khiến người ta sinh lòng thương yêu.
Hắn ôm mèo con này vào lòng, tựa như đang ôm một miếng ngọc trong ngực, mịn màng hơi lạnh, dùng cơ thể tuổi trẻ phấn chấn đến sưởi ấm nàng, dùng nhiệt độ cơ thể từng chút từng chút làm nóng nàng.
Đối với Lý Đàn mà nói, dường như đang ngâm toàn thân trong bể tắm, cả người đều ấm áp, nàng vùi đầu ở trong ngực tiểu Hoàng đế, lông mi theo đó rũ xuống quẹt qua, nhưng lại bị vật nhô lên nho nhỏ ngăn cản, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ, tăng thêm lực cọ xát nơi kia.
Trong nháy mắt tiểu Hoàng đế cảm thấy có lẽ hắn lại càng rơi sâu thêm một tầng địa ngục rồi, hắn cảm nhận được rõ ràng Lý Đàn dùng mặt làm loạn trước cơ ngực hắn, theo động tác của Lý Đàn, nơi nhô lên trước ngực hắn thậm chí thi thoảng lún vào hốc mắt Lý Đàn, đỉnh nhọn mẫn cảm xẹt qua mí mắt, lông mi dày khẽ lướt qua, khiến hắn cảm thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Người này làm loạn hết lần này đến lần khác, không chỉ không cảm thông cho hắn, ngược lại từng bước từng bước kéo hắn vào sâu hơn, gần cạm bẫy hơn.
Tay chân của Lý Đàn có hơi lạnh, nàng theo bản năng gác chân lên xương ống chân của tiểu Hoàng đế, ngón chân từ trong ống quần tiết khố luồn vào, di chuyển từng chút một, leo lên bắp chân của hắn.
Tiểu Hoàng đế cảnh cáo bản thân, chỉ là vì chân của nàng quá lạnh, hắn chỉ là vì muốn ủ ấm chân nàng.
Hắn đưa tay xuống, một tay che lấy đôi chân kia, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay hắn, ngón chân mềm mại giống như hạt sen chống lên xương bàn tay hắn, vết chai trên ngón tay hắn cọ xát qua lòng bàn chân, khiến Lý Đàn hơi giãy giụa, nhưng từ đầu đến cuối lại không thoát khỏi tay hắn.
Từ trước đến nay hắn không ngờ chân Lý Đàn lại nhỏ như vậy, rõ ràng là người hung hăng như vậy, suốt ngày nhốt mình trong bộ lễ phục Thái hậu cổ cao vai rộng, trên thực tế chỗ nào cũng nhỏ nhắn, quả thực giống như đứa trẻ.
Dường như Lý Đàn có thể nghe được tiếng lòng của hắn, dán thân thể lên, nơi đẫy đà trước ngực chống lên eo tiểu Hoàng đế, thoáng cái lật ngược kết luận nơi nào của nàng cũng nhỏ nhỏ.
Áo trong sớm đã có chút tản ra lúc nàng nhích tới nhích lui, chuyện xảy ra quá đột ngột, cung nhân chưa thay yếm cho nàng, vì thế bầu ngực của nàng nửa lộ ra, cứ như vậy trực tiếp đè lên cơ bụng của tiểu Hoàng đế.
Quả thực tiểu Hoàng đế chật vật cực kỳ, hắn cảm nhận được cảm giác tê dại từ xương hông truyền đến, dọc theo xương sống từ từ tiến vào đỉnh đầu hắn, hắn nằm trong chăn dày ấm áp, bắt đầu có chút mồ hôi, tiết khố mỏng manh dính sát vào da, phác họa hình dáng mập mờ, hắn không thể đè xuống được tà niệm, vô sỉ gồ lên một vòng.
Tiểu Hoàng đế lúng túng dời người về phía sau, sợ chạm đến Lý Đàn, nhưng động tác như thế, ngược lại càng đem eo hướng về phía Lý Đàn.
Thân thể hắn đã trưởng thành làm một nam nhân cứng rắn, xương cốt giãn ra, cơ bụng rõ ràng, mà Lý Đàn cuộn tròn làm một vật nho nhỏ, mềm mại không xương, toàn thân quả thực không có một chỗ nào cứng rắn, da thịt nở nang, khung xương tinh tế, giống như ngọc trai bao lấy cát sỏi, nàng ngủ say sưa, dùng sự ngây thơ vô tri dẫn dụ hắn sa đọa từng bước một.
Hắn có thể cảm nhận được ngực Lý Đàn nửa rộng mở, đè lên trên eo hắn, cổ áo hé ra trở thành lớp bảo vệ cuối cùng, nhưng bởi vì lôi kéo mà kẹt sâu ở trên bầu ngực, phác họa ra một đường cong dâm mĩ, nửa trên ngực tràn ra ngoài, hôn lên rãnh cơ bụng.
Tiểu Hoàng đế theo bản năng muốn chạy trốn, bởi vì chỉ cần tiến thêm một bước, cho dù là nhỏ tí tẹo, hắn sẽ đánh mất toàn bộ lý trí, trở thành ác quỷ, cắn xương ăn thịt Lý Đàn, đem da thịt này lấp đầy bụng để an ủi sự nôn nóng đói khát của hắn.
Hắn giãy giụa rời đi, lại đột nhiên như gặp phải sét đánh, hóa ra động tác của hắn kéo bung vạt áo vốn đang hơi xõa bung sắp rớt, hai quả tuyết lê cứ như vậy bật ra, cọ xát hắn, đỉnh nhọn phấn hồng dưới sự kích thích này từ từ nhô đầu ra, non nớt, run rẩy, nắm bắt toàn bộ tâm thần hắn.
Hắn không rời mắt được, tựa như bị ma ám cúi người xuống, hắn đã không biết mình đang làm cái gì, biến thành tù binh của tình dục, hóa thân thành con rối của bản năng, khẽ mở miệng, dự định cùng kéo thần nữ thánh thiện cùng rơi xuống địa ngục.