Minh Nhiễm nói đi nói lại nhưng lại không chịu bược đi, bị Tây Tử cứng rắn đẩy vào.
Nàng ôm dù đứng bên ngoài rèm châu, do do dự dự, nàng vừa đi lên thì Tây Tử kéo cửa phòng ra, tiếng kẽo kẹt vang lên nho nhỏ, kề sát bên tai nên nghe được rất rõ ràng.
Trong phòng không có đèn đuốc, dưới ánh trăng mờ treo cao cao, xuyên qua cửa sổ khắc hoa, lãng đãng dừng bên kia lư hương mù mờ khói sương. Nàng vén rèm châu lên, đốt sáng đèn bàn, kéo rèm lên, trong thoáng chốc căn phòng rực rỡ hẳn lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong sợ hãi lại thấy không có động tĩnh gì, giống như đang ngủ rất sâu, Minh Nhiễm cọ cọ mũi chân lên thảm, cọ một lúc cuối cùng vẫn chậm rãi xốc màn lên.
Người trong chăn gấm ngủ với tư thế cực kỳ đoan chính, nằm thẳng tắp, không giống nàng, lúc nào cũng dùng tư thế lười nhác.
Chàng nhắm hai mắt lại, lông mi thon dài, tóc mai đen nhánh, môi mỏng màu hơi nhạt, đường nét môi lại vô cùng đẹp, mỗi lần lúc hôn hôn nhẹ nàng, chạm vào má lành lạnh.
Minh Nhiễm nửa ghé vào mép giường, nhìn chằm chằm một lát, thoáng chốc lại đổi một tư thế khác.
Mãi đến khi nàng cảm thấy chân có hơi tê mới nhớ đến chuyện chính, nhẹ giọng gọi: “Bệ hạ? Bệ hạ……”
Tuân Nghiệp đã tỉnh từ lâu, chàng luôn luôn ngủ nông, hơn nữa tối nay lúc đọc sách thái độ của nàng khác thường, có hơi mất tự nhiên, đã lường trước nàng có gì đó giấu giếm, đương nhiên là chàng cũng để ý hơn..
Quả nhiện tới tối là có động tĩnh ngay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe được tiếng gọi, chàng mở mắt ra, nghiêng người, bốn mắt nhìn nhau với nàng.
Có lẽ vì đã ngủ một lát nên giọng nói lúc mới tỉnh của chàng có hơi khàn khàn, “Đêm hôm khuya khoắt sao lại dậy, lại còn mặc váy áo?”
Vừa mới dứt lời, người bên mép giường đã cười với chàng, mi mắt cong cong, phía sau là trăng thanh gió nhã, càng làm tôn lên vẻ đẹp diễm lệ của nàng thêm mấy phần. Nàng kề sát hơn, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đôi môi mỏng mới nhìn hồi lâu, “Sinh nhật vui vẻ.”
Tuân Nghiệp sửng sốt một chút, ngồi dậy.
Đuôi mày khẽ nhúc nhích, sờ sờ môi mình, cười nhìn nàng mà không nói gì.
Minh Nhiễm vén rèm giường lên, lại cầm lấy dù của mình.
Ánh mắt thanh khiết dịu dàng của chàng chưa từng chuyển đi, Minh Nhiễm bị nhìn như vậy thì động tác vô thức cứng đờ lại.
“Nhiễm khanh làm gì vậy?”
Minh Nhiễm lại không đáp lời, mở dù ra.
Vốn là nàng muốn múa, đáng tiếc là điệu bộ lại mạnh mẽ hơn người, cảm giác thẹn thùng nhiều năm biến đâu mất nay bỗng dưng trồi lên. Động tác ghi nhớ trong đầu bay đi hết sạch, đành phải vân vê dù chỉ bên ngoài cửa sổ, lề mề nói: “Ngủ không được, ta, ta chuẩn bị đi ra ngoài tản bộ.”
Tuân Nghiệp cũng không vạch trần nàng, nhẹ nhàng cười.
……
Tây Tử đứng dưới đèn cung đình lục giác, nhìn hai người sóng vai che dù đi tản bộ dưới ánh trăng với vẻ mặt mờ mịt tột độ.
Không phải……
Không phải là Bệ hạ đang ngủ sao? Không phải Tiệp dư muốn múa sao? Đêm hôm thế này, hai người lại đột nhiên ra ngoài tản bộ là sao?
Tây Tử cân nhắc xem có nên theo sau không, túm chặt lấy Thanh Tùng. “Đi về phía nào vậy?”
Không đợi nàng ấy trả lời thì đã bị người kéo vào trong, “Tỷ lắc lư xem kịch hay gì trước mặt chủ tử chứ, đi vào phòng bếp nhỏ làm chút đồ ăn đêm với ta đi, cũng để cho hai vị kia lấp đầy cái bụng.”
Thế là Tây Tử bị kéo đi luôn.
Dưới giàn trồng hoa có treo một ngọn đèn lưu ly, chiếu lên cành lá xanh, góc tường trúc xanh lay động theo làn gió, xào xạc đung đưa. Người trong viện quá nửa đều đã đi nghỉ ngơi cả, im ắng lắm, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng gió thổi cành cây.
Tuân Nghiệp dứng bên cạnh giá treo, nửa cúi đầu, lấy cái túi thơm đuổi muỗi vừa mới cầm từ trong phòng ra treo lên hông cho nàng.
Ngón tay thon dài móc lấy dây treo, quấn quanh đai lưng.
Nét dịu dàng trên mặt, ánh trăng kia còn kém vài phần.
Minh Nhiễm ngẩn người ra một chút, tiếng gió thổi làm nàng hoàn hồn, há miệng thở dốc, gọi: “Bệ hạ…..”
Chàng đáp lại một tiếng, Minh Nhiễm chớp chớp mắt, “Thiếp chuẩn bị quà sinh nhật cho chàng, chàng muốn xem không?”
Tuân Nghiệp thấy nàng nghẹn một lúc lâu, mãi đến giờ mới nói, giơ tay xoa xoa đầu nàng, “Nàng cố ý chuẩn bị, đương nhiên là muốn rồi.”
Minh Nhiễm đi theo Nguyễn Thục phi học non nửa tháng, cũng học được ra hình ra dạng.
Không có tiếng nhạc đệm, đêm khuya vạn vật an tính, phía sau là trúc xanh rì rào, trên trời cao trăng thanh gió mát, ánh sáng mờ làm bạn, cũng có nét đẹp rất riêng.
Tuân Nghiệp lẳng lặng nhìn, đứng cạnh giàn trồng hoa không hề nhúc nhích.
Một đoạn múa rất ngắn, Minh Nhiễm bung dù gác lên vai, mái dù xoay tới xoay lui sau người nàng, nàng nghiêng đầu cười, lại nói một câu, “Sinh nhật vui vẻ.”
Chàng nghe thấy tiếng thì hoàn hồn, nở nụ cười, dưới ánh trăng sáng đẹp tới xuất thần, có vẻ không giống người trần.
Chàng chậm rãi đi tới, vương tay chải vuốt lại tóc dài hơi loạn hai bên thái dương của nàng.
Minh Nhiễm cũng không còn tay mà vén, đầu ngón tay trượt theo ngọn tóc, chàng dùng một tay ôm sát người vào lòng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào hồng nhạt.
Hơi thở nóng rực bỏng rát, so với ngày thường thì bớt đi hai phần dịu dàng tăng thêm đôi chút cường thế.
Minh Nhiễm nhẹ buông tay, dù giấy sau lưng rơi xuống đất, vang lên một tiếng nhỏ.
Đôi tay vòng lấy eo chàng, nắm chặt lấy áo choàng màu ánh trăng bên ngoài, hơi mở miệng ra.
Tây Tử với Thanh Tùng bước ra từ phòng bếp nhỏ thì đã không thấy người trong đình viện nữa, hai người liền bưng điểm tâm khuya đã làm xong vào điện, Uẩn Tú đứng trước cửa đóng chặt, vẫy vẫy tay với các nàng, nói: “Đi nghỉ ngơi cả đi, đừng để ai quấy rầy.”
Thanh Tùng, Tây Tử gật gật đầu, ba người ngồi bên ngoài chia nhau đống đồ ăn không được dùng tới kia.
Mấy tầng giường màn che đi ánh nến, bên trong tối đi không ít, nụ hôn dừng ở cần cổ, trên xương quai xanh quấn quýt làm cho lông mi của nàng ngăn không được mà run rẩy.
Đai thắt lưng đã bị mở ra một nửa, vạt váy hơi tán, trong phòng có để bồn băng nên có chút lạnh lẽo.
Minh Nhiễm hơi dừng lại, nhìn người trên người, đầu tiên là hơi ngơ ra một chút, sau đó mới phản ứng lại, “ Bệ, Bệ hạ?”
Tuân Nghiệp nghe thấy tiếng gọi, đè trái tim đang nổ tung nóng bỏng lại, đáp: “Nhiễm khanh gọi ta sao?”
Tiếng chàng vang lên, Minh Nhiễm lại không biết bản thân mình nên nói gì, muốn nói gì? Tuân Nghiệp nắm lấy tay nàng đặt lên eo, dịu dàng nói: “Biết cởi không?”
Minh Nhiễm mím mối, lời đến miệng lại nuốt ngược về, một lúc lâu cũng không có hành động gì.
Lâu tới mức Tuân Nghiệp chuẩn bị nhịn xuống, đêm nay đành thôi vậy, lúc này nàng mới chậm rãi vươn một cái tay khác tới thăm dò, cởi đai lưng xuống.
Tay thuận theo mà túm lấy quần áo tứ tán của chàng, chồm nửa người dậy hôn hôn lên khóe môi chàng. Tuân Nghiệp sửng sốt một chút, đôi mắt trong trẻo nhuộm lên một chút sắc đen, trong cổ họng bật ra nụ cười.
Nến cắm trên giá ở bàn nhỏ đã cháy hết, buổi tối hai chủ tử nghỉ ngơi không cần ánh sáng quá mạnh, Uẩn Tú chuẩn bị đi vào tắt nến đi, đi tới cửa thì nghe thấy ưm ưm, trong lòng run vên, vội thu tay lại, nhanh chóng chạy tới phòng bếp nhỏ.
Tây Tử nhét một miếng điểm tâm ngọt vào miệng, chỉ chỉ ra hướng cửa: “Uẩn Tú tỷ tỷ chạy cái gì vậy.”
Thanh Tùng không đáp lại nàng ấy, nhanh chóng thu dọn chén đĩa sạch sẽ.
……
……
Trong lòng mây che đầy trời bỗng dưng bị một cơn gió thổi tan đi hết, vắng vẻ, không có chỗ dựa.
Đôi tay Minh Nhiễm nắm thật chặt chăn nệm dưới thân, có chút khó chịu nghiêng đầu, màn lụa lắc lư qua lại, như từng đợt sóng biển dâng trào thật đẹp.
Tuân Nghiệp nhẹ nắm lấy tay trái nàng, mười ngón tay đan vào nhau gác lên gối đầu.
Trên chàng toát mồ hôi, lăn xuống làm cho tóc mai cũng ướt theo. Trên gương mặt ngày thương ôn nhã như ngọc cũng nhiễm lên một tầng sắc đỏ, thấy nàng hơi cau mày cắn môi dưới, chàng vội dừng động tác lại, vùi đầu bên tai nàng khàn giọng nói: “Xin lỗi nhé, làm nàng khó chịu rồi.”
Minh Nhiễm nghe xong thì đỏ bừng mặt, nóng tới dọa người, hơi mở lớn mắt, vươn tay phải che miệng chàng lại.
Tuân Nghiệp hôn hôn lên lòng bàn tay nàng, nữa rũ mắt, tóc đen tản trên vai, quấn quýt lưu luyến.
Hô hấp của Minh Nhiễm cứng lại, thoáng chốc thất thần.