Mỹ Nhân Như Họa

Editor: trang bubble ^^  

Nghe Tiêu Dịch nói như vậy, trên mặt Thẩm Họa có chút không nhịn được, thêm nữa hôm nay cùng nhau quan sát học tập những thứ sách vẽ hương – diễm kia với Tiêu Tĩnh Dư, trong đầu lại trải qua một lần. 

Đêm động phòng hoa chúc......

Thân thể nàng đột nhiên có vẻ hơi cứng ngắc, lại cảm thấy không rõ ràng như vậy chắc cũng không có loại tâm tư kia rồi. Vậy mà trong đêm tối, Tiêu tướng quân lại không có bất kỳ động tác gì, chỉ không nhịn được giọng điệu buồn bực bật cười, hai vai rộng rãi khẽ run run.

Thẩm Họa quẫn bách, "Huynh trêu ta?"

"Không dám, phu nhân. Ngược lại, thật ra ta rất hy vọng hôm nay có thể là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Hắn muốn cho nàng hồi ức tốt đẹp nhất, mà không phải hỗn loạn hỏng bét như vậy. Mặc dù hắn nhịn lửa nóng cả người, bụng dưới bị đè nén thậm chí cũng không bằng hắn muốn cho nàng hạnh phúc, hồi ức tốt đẹp nhất, nhất là đêm động phòng hoa chúc.

"Ai cũng không ngờ chuyện sẽ trở thành như vậy." Thẩm Họa thở dài một tiếng.

"Họa Nhi của ta thật là khéo hiểu lòng người, để muội chịu tủi thân rồi." Hắn là đau lòng thật, nâng mặt của nàng nhẹ nhàng hôn một cái, cam kết lần nữa, "Họa Nhi chờ một chút, rất nhanh......"

Thẩm Họa biết trong lòng Tiêu Dịch nhất định có việc hệ trọng gì đó, hắn không phải một người sẽ dễ dàng hứa hẹn, lại nghĩ kỹ càng khác thường trên đám cưới, tâm tư khéo léo nhanh nhẹn chuyển một vòng. Trước đó là bị sự xuất hiện của An Nguyệt Thiền tạm thời quấy rối tâm tư, hiện tại yên tĩnh lại, ngược lại cảm thấy lộ ra kỳ lạ khắp nơi.

Ví dụ như đám cưới loại dòng dõi thế gia như ở Hầu phủ, An Nguyệt Thiền không có thiệp mời thì làm sao có thể vào trong phủ? Chẳng lẽ là cố ý để cho đi vào?

Tâm tư Thẩm Họa sa sầm xuống, cũng giơ tay lên nâng mặt của Tiêu Dịch, vóc dáng nàng không đủ, chỉ hơi hất càm, một đôi mắt dịu dàng như nước nhìn chăm chú vào hắn. Vì hành động đột nhiên của nàng, Tiêu Dịch không hiểu nhíu chân mày lại, "Làm cái gì vậy? Đúng là muốn thật sự chọc ta muốn muội."

Thẩm Họa đương nhiên không phải là muốn tiếp tục đêm động phòng hoa chúc, đột nhiên thu lại vẻ mặt, ngược lại trịnh trọng hỏi hắn từng chữ từng câu: "Tiêu Dịch, huynh có thể xem ta là thê tử sao?" Nếu xem như ta là thê tử thì nói tất cả cho ta biết, ta bằng lòng cùng chàng đồng sức đồng lòng, mà không phải chỉ làm tiểu nữ nhân trong khuỷu tay chàng, hưởng thụ hạnh phúc sau cùng. Ta càng hy vọng cùng tiến lùi với chàng, dù cho phía trước là tốt hay xấu, chỉ mong nắm tay cùng nhau.

"Họa Nhi." Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến tiếng nam nhân có chút tức giận, "Đừng nghi ngờ lòng của ta." Hắn cho là tiểu nữ nhân này lại bởi vì chuyện An Nguyệt Thiền nổi lên ý nghĩ. Nhìn gương mặt trở nên thật nghiêm túc kia, nàng đương nhiên cảm thấy được sự khẩn trương của Tiêu Dịch, chắc là cũng đoán được hắn đã hiểu lầm cái gì. Có điều, hôm nay Thẩm Họa bị hắn chọc cho khóc, nhất thời nhìn hắn nghĩ theo hướng khác, cũng nổi lên mấy phần tâm tư chọc tức hắn, vì vậy tiếp tục nghiêm mặt nói: "Ta thề không làm thiếp, hôm nay An tiểu thư trở lại, huynh để cho ta ở chỗ nào? Nếu đã không có hi vọng, chẳng bằng buông tay thanh toán xong, huynh vui vẻ gương vỡ lại lành với tiểu thư An gia, ta cũng tiện đi tìm binh sĩ nghiêm chỉnh nữa."

Thẩm Họa ngước mắt nhìn hắn một cái, lại thấy sắc mặt nam nhân tái xanh hết mức, trong đôi mắt phượng là âm u nồng đậm không hóa giải được, "Họa Nhi nói loại lời này, chẳng lẽ là muốn buông tay ta, muội vui vẻ đi tìm Trạng Nguyên Lang Tống Tử Quận kia, bảo hắn trở lại Hầu phủ cầu hôn sao?"


Thẩm Họa kinh ngạc trợn to hai mắt, "Huynh lại...... Đã biết?" Nàng từng suy nghĩ rất nhiều lần, cảm thấy loại chuyện như vậy vẫn là đừng nói cho Tiêu tướng quân tốt hơn. Vì Tống Tử Quận, cũng vì bản thân, cũng chỉ là một màn hoang đường, cứ để cho nó chôn vùi ở trong trí nhớ bụi bậm thôi.

Mà kể từ khi Tiêu Dịch hoài nghi thân phận của Tống Tử Quận, hắn đã điều tra tỉ mỉ hắn ta một phen, làm sao có thể không biết? Chỉ là Họa Nhi nàng trẻ tuổi, nhất thời bị Tống Tử Quận âm hiểm này mê hoặc cũng là có thể thông cảm được. Tiêu Dịch nghĩ như vậy, lại không biết nguyên nhân thực sự. Thẩm Họa không hề suy nghĩ tìm người cầu hôn, chính là lúc ấy trong lòng đã nổi lên tình cảm. Nàng u mê với những thứ này, lại cảm thấy rời khỏi Hầu phủ là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Sắc mặt nam nhân âm trầm, nắm bả vai Thẩm Họa cắn răng nghiến lợi nói: "Họa Nhi, muội nhớ kỹ, cả đời này muội cũng chỉ có thể là thê tử của Tiêu Dịch ta. Loại người hèn hạ âm hiểm xảo trá như Tống Tử Quận đó, muội cách hắn càng xa càng tốt."

Thẩm Họa bị sức mạnh đáng sợ của hắn bóp làm đau, càng không nghĩ tới Tiêu Dịch sẽ là loại không có khí độ chửi bới Tống Tử Quận kia. Bốn chữ hèn hạ vô sỉ này rơi vào trong tai của nàng rất là chói tai, Thẩm Họa lạnh lùng nở nụ cười: "Nam chưa cưới, nữ chưa gả, chúng ta cũng chưa bái đường xong. Tiêu đại tướng quân dựa vào cái gì trông nom ta lui tới với những nam tử kia? Lại nói, Tống Tử Quận và ta là bạn đồng môn hai năm, tình nghĩa nồng hậu, huynh chỉ bằng vào yêu ghét cá nhân lại nói xấu bôi nhọ nhân phẩm của hắn, ta làm bằng hữu của Tử Quận huynh nghĩ là không nghe nổi nữa."

Nếu mà nói mới vừa rồi Tiêu Dịch còn đang đè nén lửa giận, hiện tại trong mắt phượng cũng đã dâng lên ánh lửa. Trong lòng nàng, Tống Tử Quận lại khác biệt với những người khác sao? Lại còn nói tình nghĩa nồng hậu, hôm nay nàng đã trở thành tân nương của hắn, còn đang vì nam nhân khác giận dỗi với hắn, thật sự muốn hiện tại liền nâng kiếm kết thúc tên Hung Nô xảo trá kia?

"Họa Nhi, không cho có lui tới với hắn nữa, có nghe không?" Tiêu Dịch mặt lạnh nói ra từng chữ từng câu cảnh cáo.

Ở trong lòng Thẩm Họa, câu mệnh lệnh này có vẻ cực kỳ châm chọc, nàng phản kháng chế giễu nói: "Nếu ta bảo huynh lập tức đuổi An Nguyệt Thiền đi, huynh có thể làm được không?"

"Không thể." Tiêu Dịch trả lời vô cùng dứt khoát.

Thẩm Họa là lời tức giận, mà Tiêu Dịch lại trả lời nghiêm túc.

"Vậy huynh còn tới chỗ ta làm cái gì, bây giờ huynh đi ngay đi, ta muốn đi ngủ." Nói rồi, Thẩm Họa bèn tức giận hò hét đẩy người ra bên ngoài, dùng sức lực toàn thân đuổi người đi. Tiêu Dịch đứng ở cửa mặc cho nàng khước từ, ngực phập phồng, tức giận tràn ngập đè ép ở lồng ngực, lại mắc kẹt ở trong cổ họng, không nói ra được một câu.

Nghe cửa lần nữa bị đóng lại nặng nề, hắn cũng nổi giận xoay người rời đi, một mạch không ngừng, bước đi ở trên đường phố về phía phủ tướng quân. Nửa vầng trăng tròn chênh chếch treo trên trời cao đen như mực, trên mặt đường trống trải, chỉ có sư tử bằng đá lạnh lẽo ở trước phủ đệ mỗi nhà lộ ra răng nanh dữ tợn ở dưới ánh sáng của đèn lồng màu đỏ mông lung. 

Tiêu Dịch trở lại trong phủ, tức giận trong lồng ngực càng hừng hực, không chỉ riêng bởi vì Thẩm Họa nói như vậy dẫn tới, còn có thêm nhiều nguyên nhân khác, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nhịn, lại để cho Họa Nhi cùng nhau nhịn với hắn. Còn có Tống Tử Quận kia, tất cả đều giống như là đốm lửa nhỏ, đốt bùng lên tức giận của Tiêu Dịch, đẩy cảm xúc của hắn tới cực đoan. Hắn bước nhanh đi vào thư phòng, cánh tay dài mở ra, kiếm sắc □□ từ trong vỏ kiếm, phát ra tiếng vang vù vù ở ban đêm trống trải.

Tiêu Dịch xách theo kiếm đi tới sân, bản lĩnh bá đạo, mũi kiếm bén nhọn, xu thế vung kiếm sắc như giao long xuyên mây. Hoa cỏ bốn phía vừa mới sức sống dồi dào đang nhiệt tình nghênh đón đầu hè, còn chưa thể nghiệm khô mục của tàn thu đã bị chém đứt tan tác. Ở dưới ánh trăng sáng trong, trong sân hiện ra bừa bộn khắp nơi.


Hôm sau, vừa vặn Tiêu hầu gia nghỉ cuối tuần, Tiêu lão phu nhân cảm thấy chuyện của An Nguyệt Thiền cũng không thể kéo dài, sáng sớm bèn gọi Hầu Gia bàn bạc chuyện này trước. Ý của Tiêu hầu gia là mấy đứa nhỏ đều lớn rồi, bảo tất cả tới đây nói một chút ý nghĩ trong lòng lại làm quyết định. Tiêu lão phu nhân chỉ than thở, nam nhân quả nhiên ý nghĩ đơn giản, loại chuyện bỏ không xong để ý còn rối này đâu phải là việc có thể nói rõ.

Nhưng chuyện vẫn phải nói, chỉ là trong lòng Tiêu lão phu nhân đã có quyết định, đôi mắt đục ngầu cũng càng ngày càng trong trẻo.

***

Trong lòng Thẩm Họa có chuyện, cả đêm hôm qua gần như cũng không ngủ được, chỉ vào lúc trời sắp sáng mới mơ hồ chợp mắt một lát. Khi tỉnh lại đầu có chút căng đau, nàng dựa vào bên giường sững sờ một lát, lại suy nghĩ một lần chuyện hôm qua, mới chậm rãi mặc quần áo rửa mặt.

Mộc Quỳ và Mộc Cẩn hầu hạ tỉ mỉ, phòng bếp nhỏ cũng đã sớm chuẩn bị xong bữa sáng, một chén cháo cua vàng óng ánh, tản ra mùi thơm nồng nặc, còn có hai món rau dưa. Một món rau trộn dưa chuột phối hợp với đậu nành ướp muối đặc biệt, ngon miệng nhẹ nhàng khoan khoái. Một món khác là nấm mèo xào, màu sắc giòn bóng, làm cho người muốn ăn.

Tuy là khẩu vị Thẩm Họa không được tốt, nhưng hôm nay không muốn bởi vì chưa ăn cơm mà có vẻ bệnh ngất đi. Hôm qua thành thân vốn là không ăn bao nhiêu thứ, trong dạ dày trống rỗng quặn đau, uống một chút cháo mới coi như có chút sức lực xoắn vặn.

Mới vừa rồi, Mộc Quỳ thấy sắc mặt cô nương tiều tụy hơn, hiện tại có tinh thần không ít, nàng cũng không dám gọi biểu tiểu thư, tránh cho dẫn tới chủ tử nghĩ lung tung, vẫn còn kêu thiếu phu nhân, nói qua giờ Thìn lão phu nhân bảo nàng đi đến Hành Vu uyển một chuyến. 

Thẩm Họa gật đầu một cái, đã đứng dậy, mặt không cảm xúc dặn dò, "Vẫn gọi ta là biểu tiểu thư đi." Hôn sự này rốt cuộc là chưa kết thành, hiện tại thê tử nguyên phối của Tiêu Dịch lại xuất hiện, gọi nàng là thiếu phu nhân danh bất chính ngôn bất thuận.

Trong lòng Mộc Quỳ thở dài, nhưng đành chịu thưa dạ lên tiếng.

Vào Hành Vu uyển, lão phu nhân chợp mắt ở trên giường, cho đến khi Hải ma ma nhắc nhở, Tiêu lão phu nhân mới chậm rãi mở mắt, "Thẩm nha đầu tới rồi."

Thẩm Họa cúi người thỉnh an với lão phu nhân trước, trong lòng rõ ràng ngoại tổ mẫu đơn độc gọi nàng tới đây là có chuyện gì.

Tiêu lão phu nhân chỉnh lại sắc mặt, cũng không để cho nàng ngồi xuống nói chuyện giống như thường ngày, dần dần lộ vẻ một trưởng bối uy nghiêm, "Con luôn luôn là đứa bé tâm tư thông suốt nhanh nhẹn, trang ## bubble ngoại tổ mẫu cũng không nói chuyện vòng vo với con. Chuyện hôm qua là con bị uất ức không sai, nhưng không oán người được, chỉ đổ thừa tạo hóa trêu ngươi lại bày ra một chuyện cười lớn cho Tiêu gia ta. Hôm nay Nguyệt Thiền đã trở lại, vị trí chính thê không lay chuyển được, nhỏ như đó là thân mẫu hoài thai Dục Ca Nhi mười tháng, là nàng dâu trưởng tôn mà Hầu phủ ta cưới hỏi đàng hoàng, không có lỗi không bỏ được. Lớn như nếu mà Dịch Nhi vì con bỏ vợ, khiến ngôn quan vạch tội, căn cơ của Hầu phủ ta tất nhiên bị chấn động, con đường làm quan của Dịch Nhi cũng có khả năng hủy hết. Lão bà tử biết lời nói này cực kỳ tàn nhẫn đối với con, nhưng Dịch Nhi trở nên quật cường, có lúc ai cũng không khuyên được, không kéo được, ngoại tổ mẫu chỉ có thể van con buông tay. Nếu sau này có tội gì giáng xuống, cũng báo ứng toàn bộ ở trên người của ta đi."

Thẩm Họa khẽ ngước mắt nhìn lão phu nhân ngồi phía trên, hệt như cũng có chuẩn bị tâm lý biết ngoại tổ mẫu sẽ nói như vậy, không thấy hốt hoảng chút nào. Ngay cả nàng có hết thảy muôn vàn oan ức, giờ phút này lại cũng không nói ra được lời phản bác. Tiêu lão phu nhân nói khắp nơi đều có lý, nàng có thể làm chỉ là nghe theo sắp xếp.


"Thẩm Họa hiểu, tất cả chỉ dựa vào ngoại tổ mẫu dặn dò. Tất nhiên sẽ không để cho biểu ca làm chuyện điên rồ."

Chỉ một câu, Tiêu lão phu nhân rốt cuộc thư giãn mặt mày, bảo Hải ma ma một lát mở ra phòng kho kiếm mấy thứ quý trọng đưa tới Kỳ Lân cư.

Như vậy mới vừa đồng ý lời xong, bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng bước chân, nha hoàn giữ cửa sợ hãi kêu một câu, "Chào Đại công tử."

Thẩm Họa vừa quay đầu lại, đã liếc thấy một bóng dáng cao lớn, chính là Tiêu Dịch bị mình đẩy đi hôm qua.

Tiêu Dịch đi vào cũng không nhìn Thẩm Họa, thỉnh an cho lão tổ tông trên giường, hỏi thăm thân thể của bà, chắc là sợ bởi vì chuyện hôm qua vất vả mệt mỏi tinh thần.

Hải ma ma ở bên cạnh nói thay lão phu nhân: "Đại công tử yên tâm, lão phu nhân tầm nhìn rất thoáng, hôm nay cộng thêm Thẩm biểu tiểu thư cũng tới thăm lão phu nhân, sáng sớm tinh thần rất tốt."

"Làm phiền Hải ma ma." Tiêu Dịch nói.

Bởi vì mới vừa rồi Hải ma ma nhắc tới Thẩm Họa, lúc này Tiêu Dịch mới khẽ nâng mí mắt lên liếc nàng, lão phu nhân hỏi: "Thân thể Nguyệt Thiền như thế nào rồi?"

"Tôn tử mới vừa thăm rồi, không đáng ngại lắm." Hắn thu hồi ánh mắt, giọng điệu thanh đạm trả lời.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Mấy ngày nay để Dục Ca Nhi ở nhà kề nhiều chút, mẫu tử bọn họ liên lạc một chút tình cảm."

"Tôn nhi hiểu, đang định qua hai ngày đón nàng về phủ tướng quân ở, nơi đó cũng thiếu một nữ chủ nhân."

Thân thể Tiêu lão phu nhân ngẩn ra, trong nháy mắt vẻ u sầu giữa chân mày tan ra, còn không nghĩ đến tôn nhi sẽ nói lời như thế, trút đi chuyện mà trong lòng bà vẫn mơ hồ lo lắng, cười cười: "Bên ta cũng không cần người theo, con ở cùng Nguyệt Thiền nhiều thêm đi. Thẩm nha đầu nói muốn đến chỗ Hồng Ngọc ở lại mấy ngày, nghe nói nha đầu kia mang thai, là một chuyện tốt, ta cho phép rồi. Trước tiên, con đi tiễn biểu muội con."

Thẩm Họa cười khổ, nàng được phép đến chỗ Hồng Ngọc ở, nhưng không muốn người này tiễn mình.

Nhưng Tiêu lão phu nhân đã nói như vậy, cũng không tiện từ chối, hai người sóng vai cáo từ. Thẩm Họa vừa ra ngoài, mắt nhìn phía trước, cũng không nhìn tới người bên cạnh. Hải ma ma gọi Đại công tử lại nói một vài lời, nhưng vừa quay đầu lại, bóng dáng của Thẩm Họa đã đi thật xa. Trái tim của Tiêu Dịch căng thẳng, cộng thêm bước chân dài, rất nhanh đã đuổi theo nàng, cùng sóng vai với nàng, "Họa Nhi vẫn còn đang giận dỗi với ta?"

"Nào có? Biểu ca suy nghĩ nhiều."


Một tiếng "Biểu ca" này của nàng gọi cực kỳ xa lạ.

Thẩm Họa chỉ để ý đi về phía trước, hai mắt vẫn nhìn phía trước không nhìn hắn như cũ. Tiêu Dịch bị lạnh nhạt, trực giác được hay là nguyên nhân bởi vì Tống Tử Quận, trong lòng hắn cảm thấy mơ hồ khó chịu. Hôm qua, hắn vốn muốn nói với nàng thông suốt, nhưng trong kế hoạch bắt đầu giằng co bởi vì tên Hung Nô kia. Sáng nay, hắn có lòng lấy lòng, chủ động đuổi theo nói chuyện với nàng, nàng chẳng những không để ý tới, còn vẻ mặt lạnh lùng. Loại hoài nghi hắn thật lòng này cũng làm cho lòng Tiêu Dịch buồn bực một hồi. Nghĩ tới như vậy cũng tốt, để nàng suy nghĩ thật kỹ, ai mới là thật lòng đối tốt với nàng, tạm thời lạnh nhạt thêm mấy ngày, lại nói rõ với nàng, dù sao bây giờ còn có rất nhiều việc chờ hắn xử lý.

Tâm tư vòng vo một cái, vốn định trực tiếp xuất phủ, nhưng vẫn là đi theo tới Kỳ Lân cư. Thẩm Họa vào phòng, thấy hắn còn đi theo, không lạnh không nhạt nói: "Biểu ca có chuyện cứ việc đi làm, không cần nghe lời lão tổ tông nói đi tiễn ta. Cũng chỉ là mấy con đường, hôm qua An tiểu thư bị phỏng, nghĩ là thân thể còn yếu lắm đấy."

"Lão tổ tông đã dặn dò, ta không đi chính là bất hiếu. Mộc Quỳ, ngươi đi dọn dẹp quần áo biểu tiểu thư dùng, lập tức đi."

Thẩm Họa nói lời lạnh lùng: "Biểu ca không kiên nhẫn thúc giục như vậy, xem ra thật sự có chuyện bận rộn, không cần phải như vậy. Nếu mà ngoại tổ mẫu hỏi tới, huynh cứ nói tiễn rồi, ta cũng sẽ không đến trước mặt ngoại tổ mẫu nói huynh không phải."

"Rốt cuộc muội muốn giận dỗi đến khi nào?" Tiêu Dịch chợt cất cao giọng chút, "Ta nói tiễn muội nhất định sẽ tiễn muội."

Thẩm Họa nắm tay, không ngờ hắn còn bắt đầu uất ức, còn dám rống nàng, "Ta nói không cần huynh tiễn, đường đường là Tiêu đại tướng quân lại nghe không hiểu lời một tiểu nữ tử nói sao?"

Nàng quay người ném ly trà trong tay xuống mặt đất, nhìn thẳng hắn, tức giận nén trong một đêm toàn bộ rơi trên những lời này, nước trà nóng bỏng kia bắn lên bọt nước. Tiêu Dịch ngẩn ra, nhíu mày, xoay người rời đi.

Thẩm Họa thấy hắn ra ngoài phòng, ngơ ngác nhìn lúc lâu, mới đi lục tìm mảnh vỡ trên đất, lòng không yên dọn dẹp. Sắc bén chợt cắt qua ngón tay mềm mại của nàng, có giọt máu ứa ra, cũng không cảm thấy đau, cho đến khi Mộc Quỳ tới đây kêu lên một tiếng sợ hãi, "Biểu tiểu thư, để cho em tới dọn dẹp thôi."

Tiêu Dịch rời Kỳ Lân cư, lại đến Hành Vu uyển, đi ngang qua trước cửa chính của Tiêu lão phu nhân, có tiếng khóc chói tai truyền ra. Trần thị cất cao giọng nói thẳng không đồng ý, "Con dâu không đồng ý đưa Thế tử đến quân doanh mài giũa. Đó là chỗ nào, đâu phải là chỗ Thế tử có thể ngây ngô. Mẫu thân, ngài không thể thiên vị. Hầu Gia, Hầu Gia, hắn biết không?"

"Mẹ nuông chiều thì con hư, chính là ngươi cưng chìu Thế tử coi trời bằng vung, mới có dáng vẻ không nên thân hiện tại, không chịu nổi một ít đả kích, cả ngày mượn rượu tiêu sầu, nhi nữ tình trường, nào có dáng vẻ trai tráng vang vang của Tiêu gia ta, đưa đi quân doanh mài giũa mấy năm, trông mong hắn trở lại có thể thay da đổi thịt, gánh vác cửa nhà Tiêu gia."

"Không được, con dâu không đồng ý, con muốn đi tìm Hầu Gia tới đây."

"Đứng lại, không cần đi hỏi, sáng sớm ta đã thương lượng chuyện này với Hầu Gia, hắn cũng đồng ý rồi. Ba ngày sau sẽ đưa đi quân doanh Cam Châu, nếu như ngươi có thời gian khóc rống, không bằng đi sửa sang lại thêm quần áo và lương khô dùng trên đường cho đứa nhỏ, đường xá xa xôi, tránh cho lắc lư."

"Con trai số khổ của ta, phải đi chỗ xa như vậy chịu khổ! Nương không bảo vệ được con." Tiếp theo đó là một hồi gào khóc thật dài.

Tiêu lão phu nhân làm như vậy đương nhiên là có suy nghĩ, thứ nhất Thế tử quá mức yếu đuối, không chịu được sóng gió, cần phải rèn luyện nhiều hơn mới phải. Bà sớm có ý định đưa Thế tử đi quân doanh cố gắng mài giũa tính tình lại, chỉ là vừa bắt đầu không muốn đưa đi chỗ xa như vậy. Thứ hai chính là cháu dâu mạng lớn trở lại, hôn lễ không thành, sợ là tâm tư Thế tử còn nhớ nhung muốn cưới Thẩm Họa. Lão phu nhân nghĩ tới nghĩ lui đưa Thế tử rời đi mấy năm, cũng có thể giải trừ cảnh khốn cùng bây giờ, để tránh hai huynh đệ sinh ra ngăn cách, đưa đi quân doanh là chuyện chắc chắn, không được phép thay đổi.

Quan trọng nhất, hiện tại trước khác nay khác, coi như đắc tội phu nhân Tây Bắc Hầu, cũng phải vội vàng tìm một mối hôn sự cho Thẩm Họa. Trước đó, Tiêu lão phu nhân còn có chút ấn tượng Trạng Nguyên Lang, xem ra đúng là có tâm tư với Thẩm nha đầu. Vì vậy ở trong tiếng Trần thị than vãn, bà dặn dò Hải ma ma đi một chuyến đến phủ đệ của Tống Tử Quận chuyển lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận