Trang Lộ đang say sưa đọc 《 Mật mã Da Vinci 》trên kindle, Ngô Niệm Hi vỗ nàng nàng cũng không phản ứng, bên trên giảng viên bắt đầu nói đến những điểm kiến thức khác, Ngô Niệm Hi liền trả lại điện thoại cho Tôn Nhụy bắt đầu ghi chép, Tôn Nhụy muốn thảo luận với Ngô Niệm Hi cũng bị Ngô Niệm Hi nhẹ nhàng xua đi.
Giữa trưa ngồi trong phòng ký túc xá của Trang Lộ lại nghĩ tới việc này, trong lòng Ngô Niệm Hi có hơi lo lắng, cô lấy ipad mở ứng dụng Tieba lên, phát hiện bài đăng đó không bị tác giả xoá cũng không bị báo cáo, ngược lại lượt bình luận đã lên gần mười ngàn.
Đầu óc Ngô Niệm Hi bị đông cứng, chờ sau khi hồi phục lại, cô biết Thái Tịnh không sống nổi trong cái trường này nữa.
Mà sự thật đúng là như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn, bài đăng này được mạng xã hội quan tâm đến, lãnh đạo nhà trường không kịp "chùi mông" thì đã bị một tài khoản truyền thông có nhiều lượt theo dõi đưa tin. Đến hai, ba tiếng đồng hồ sau, Ngô Niệm Hi đăng nhập Baidu mới biết chuyện này đã xuất hiện trên một số tài khoản truyền thông trực tuyến lớn. Ngô Niệm Hi sửng sốt vài giây, cô đưa điện thoại cho Trang Lộ đang đọc sách điện tử trên kindle cả trưa.
Trang Lộ ngồi co ro trên băng ghế nhỏ đọc hăng say, đột nhiên phát hiện trước mắt có thêm một cái ipad, nàng cầm lấy, nhìn lướt qua thì thấy tấm hình nhạy cảm đã được làm mờ, trong giây lát trong mắt nàng vẫn còn bàng hoàng.
"Phía dưới mắng khó nghe vô cùng" - Ngô Niệm Hi nói: "Còn chửi trường tụi mình nữa".
Trang Lộ nhanh mắt đọc xong nội dung bài viết và bình luận, sắc mặt cũng không có thay đổi gì: "Này là bình thường, anh hùng bàn phím ghê gớm lắm, họ chính là hạng người giỏi mắng chửi nhất internet".
"Vậy phải làm sao giờ?" – Kì thực Ngô Niệm Hi rất rõ mình là ai, cô sắt đá tàn nhẫn, đối với vụ việc này cũng không có nhiều cảm xúc, cùng lắm chỉ là người ngoài cuộc sụt sịt đứng nhìn, nhưng cô nhớ rõ Trang Lộ sáng đó rất tức giận, cô đăm chiêu, rất là để ý đến suy nghĩ của Trang Lộ.
Trang Lộ trầm ngâm: "Chuyện này ầm ĩ lên rồi, dư luận mạng có thể giết chết người, Thái Tịnh có bạn học nữ nào không? Để cô ấy quan sát Thái Tịnh trước đã".
"Cái này làm sao chúng ta biết được, cơ mà mình có quen một đàn anh học báo chí, hay để mình nói với anh ấy mấy câu, để xem có thể xoá bài đăng trên Tieba không".
Trang Lộ gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: "Cậu trực tiếp nói chuyện này với anh ta nhất định anh ta sẽ báo lại với giảng viên phụ trách, chuyện này trường học ra mặt áp xuống vẫn dễ hơn".
"Dù sao đây cũng là chuyện cá nhân mà".
"Bây giờ đã không phải nữa, nhưng Thái Tịnh bị phê bình là chuyện chắc chắn rồi, cũng không biết có xử phạt không".
"Được rồi, để mình liên lạc với đàn anh".
Trang Lộ suy tư, lại nói: "Thôi được rồi, để mình nói Ôn Trác, có lẽ anh ta sẽ biết tình huống của Thái Tịnh".
Trong lòng Trang Lộ lo lắng nhất vẫn là Thái Tịnh, một cô gái đang độ thanh xuân, gặp phải chuyện như vậy nếu không nghĩ thoáng nhất định sẽ xảy ra chuyện đáng tiếc! Đáng sợ hơn cả bạo lực thể xác chính là bạo lực ngôn từ, lời đồn vớ vẩn và thành kiến. Mà tuổi trẻ một khi không kiềm chế được cảm xúc có lẽ sẽ hứng phải bầu trời đen kịt, cho nên làm người phải học cách mạnh mẽ, khi cảm thấy không có hy vọng, hãy cố gắng một chút nữa, có lẽ sẽ vượt qua được thôi.
Trang Lộ bấm số điện thoại Ôn Trác, điện thoại kêu mấy tiếng "tút tút tút tút", sau khi nối máy thì nghe được bên kia rất ầm ĩ.
"Đừng có nóng!" - Ôn Trác hét lớn, rồi sau đó qua mấy giây, tốc độ nói vẫn nhanh nhưng giọng nói đã dịu xuống: "Có chuyện gì vậy? Hiện tại tôi không tiện nghe điện thoại".
"Sao đấy?" - Bằng việc dựa vào những âm thanh ồn ào phía sau, Trang Lộ nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại của Ôn Trác: "Đối phương có bao nhiêu người?"
Một tay cầm điện thoại một tay ôm lấy Vu Cốc, Ôn Trác phát hiện trong lòng hắn đột nhiên bình tĩnh lại giữa tình cảnh hỗn loạn và cấp bách như vậy.
"Sân bóng rổ ở cửa lớn phía bắc. Thật ra em không cần qua đây làm gì, đánh không nổi đâu".
Vừa dứt lời, Chương Khôn Vinh đấm một cái về phía Vu Cốc, Ôn Trác đang ôm Vu Cốc, theo bản năng lui về sau, nắm đấm kia trúng vào cánh tay Ôn Trác.
Ôn Trác rên rỉ kêu đau làm Trang Lộ nhíu mày lại, nàng đứng dậy chạy xuống lầu, không nói một lời với Ngô Niệm Hi vẫn nhìn nàng suốt cuộc gọi. Ngô Niệm Hi bị bơ đứng thẩn thờ, có một nỗi bực dọc đang tung hoành trong ngực. Cô siết chặt điện thoại, sức mạnh to lớn đến mức tưởng như giây tiếp theo chiếc điện thoại lập tức bị chia năm xẻ bảy.
*
Đào Như từ bên ngoài trở về, vẻ mặt kì lạ, nàng ta trốn ngoài hành lang dụi đi đôi mắt đỏ hoe, không muốn bị đối thủ một mất một còn trong phòng thấy được dáng vẻ của mình hiện giờ.
Thời điểm móc chìa khóa ra đang chuẩn bị mở cửa, phát hiện cửa khép hờ, trong phòng lại truyền đến giọng nói của Ngô Niệm Hi.
Nàng ta đến gần khe cửa, nghe Ngô Niệm Hi nói: "Đúng vậy, sân bóng rổ ở cửa lớn phía bắc có sinh viên đang tụ tập đánh nhau, mong các anh nhanh chóng giải quyết".
Bên kia trả lời ra sao Đào Như không nghe được, chỉ là vài giây sau lại nghe thấy Ngô Niệm Hi khẽ cười một tiếng:
"Đàn anh này, công việc của các anh thật sự rất là quan trọng, vậy mà còn có người tăng thêm gánh nặng công việc cho các anh, đặc biệt là mấy cái đánh hội đồng gây ảnh hưởng xấu như vậy, có sao vẫn nên xử lí cho thật răn đe vào. Anh thấy đúng không?"
Không biết đối phương nói gì đó, Ngô Niệm Hi vẫn cười mỉm: "Thế là tốt nhất, vậy đàn anh mau tìm người đến xử lý đi".
Thấy cô cúp điện thoại, Đào Như bèn định đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy Ngô Niệm Hi gọi thêm một cuộc nữa, giọng nói có vẻ rất gấp gáp:
"Trang Trang, mình mới nhận được tin Thái Tịnh tự sát, đã được bạn cùng phòng và người của hội sinh viên đưa đến toà y tế. Cậu đừng qua sân bóng rổ nữa, chúng ta đến toà y tế trước đã!"
Giọng nói trước sau trái ngược, làm trong lòng Đào Như dâng lên một loại cảm xúc quái lạ, nàng ta nhịn không được cẩn thận lén nhìn xuyên qua khe cửa, mới phát hiện Ngô Niệm Hi giọng điệu nghe trông rất cấp bách, nhưng tay cầm điện thoại gương mặt rất bình tĩnh, đôi môi xinh xắn hơi mím, toả ra sự lạnh lùng, hai mắt khép hờ. Thị lực tốt như Đào Như còn có thể thấy hàng mi dày và cong vút của cô, thời khắc này lại khẽ run giống như cánh bướm đang dạo chơi giữa vườn hoa.
Nàng ta nhìn bàn học của Trang Lộ, bên trên chất đầy các loại sách, sách văn học nghiêm túc hay truyện tranh lẫn lộn vào nhau.
Đột nhiên nhìn thấy một Ngô Niệm Hi khác lạ như vậy, Đào Như không khỏi hít sâu một hơi, duyên qua đường của Ngô Niệm Hi vẫn luôn rất tốt. Người vừa xinh xắn vừa dịu dàng, ai ngờ được một cô gái xinh đẹp tuyệt vời như pha lê trong trẻo thế nhưng ở những nơi không có người, lại có sự khác biệt như vậy. Cuộc gọi đầu là "tố giác" người ta kéo bè kéo lũ đánh nhau, cuộc gọi sau lại nói về vụ tự sát, nhưng biểu cảm vẫn bình tĩnh không có chút dao động nào.
Trong lúc kinh ngạc, tay Đào Như nhẹ nhàng đặt lên cửa khẽ run lên, cánh cửa có tuổi phát ra âm thanh "ken két" cực kỳ rõ ràng.
Ngô Niệm Hi quay đầu sang, ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung, không khí hơi đình trệ.
Nhưng nàng ta lại thấy Ngô Niệm Hi khẽ nhếch môi, trước tiên mở miệng phá vỡ sự im lặng này: "Nghe thấy hết rồi sao?"
Đào Như theo bản năng lắc đầu.
"Cậu biết Thái Tịnh không? Tự sát vì một tấm ảnh nhạy cảm, công nhận dư luận trên mạng đáng sợ thật, giống tròng lồng heo thời cổ quá nhỉ?"
Giọng điệu của Ngô Niệm Hi vẫn trìu mến và êm ái như ngày nào, lông tơ dựng đứng trên cánh tay Đào Như nhạy bén nhắc nhở nàng ta rằng —— có nguy hiểm!
"Cậu có biết về cái chết xã hội không? Nhiều người nói xói chảy vàng*, lời gièm pha làm tan xương nát thịt, đây chính là tròng lồng heo thời hiện đại, nhìn có vẻ văn minh hơn rất nhiều, thế nhưng nó cũng đáng sợ như cũ mà thôi".
*Đồng nghĩa với "tam sao thất bản".
Ngô Niệm Hi khẽ bật cười, đi ngang qua Đào Như vỗ vỗ vai nàng ta: "Cậu là người thông minh mà".
Ngô Niệm Hi vừa rời đi, Đào Như mới cảm thấy thoải mái đôi chút, những lời cô vừa nói không nhẹ cũng không nặng, thế nhưng lại giống như dao găm, thọc từng cái từng cái làm nàng ta cảm thấy buồn nôn, nàng ta vội vàng lao vào nhà vệ sinh nôn mửa, nôn khan mấy cái mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nàng ta chẳng phải là người thông minh gì, chẳng qua chỉ là không ngu ngốc mà thôi, chuyện xảy ra hôm nay nàng ta không dám hé ra nửa câu.
Mà khi Trang Lộ nhận được cuộc gọi của người đẹp Ngô thì đã gần đến sân bóng rổ ở cửa lớn phía bắc, nghĩ dù sao cũng chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa thôi nên nàng chạy tới sân bóng rổ luôn. Chạy được khoảng mười phút, xa xa đã thấy người của hội sinh viên từ xa lao tới hiện trường vụ ẩu đả, kéo hai người kia ra, giữa đám người hỗn loạn nàng không nhìn thấy Ôn Trác, thế nhưng thấy được người của hội sinh viên đã ở đây giữ gìn trật tự, nên nàng không nghĩ ngợi gì mà quay đầu chạy sang toà y tế.
Trên đường nàng còn đang suy nghĩ, hiệu suất của hội sinh viên nhanh ghê, trước kia là nàng hiểu lầm họ, vẫn luôn nghĩ rằng hội sinh viên không thèm làm cái rắm gì cả, chỉ thích bày vẽ đủ kiểu tiệc tùng, còn bắt ép cả lớp tham gia để đảm bảo chỉ tiêu.
Nhưng chạy đến toà y tế, nàng không còn hơi sức để nghĩ về mớ hỗn độn này nữa.
Nhân viên y tế học đường vẻ mặt gấp gáp, vừa viết kết quả chẩn đoán vừa nghiêm túc nói với Thái Tịnh, lúc này vẻ mặt cô ấy còn bình thường, có hơi ửng hồng: "Mau chuyển đến bệnh viện rửa ruột ngay lập tức".
Đi cùng với Thái Tịnh chính là bạn cùng phòng của cô ấy và phó chủ tịch hội sinh viên, phó chủ tịch nhìn Thái Tịnh không có biểu hiện bệnh tật gì, nhịn không được hỏi: "Em thấy bạn ấy bây giờ khá tốt, cũng không uống nhiều thuốc diệt cỏ lắm, có nhất thiết phải đến bệnh viện không ạ?"
Nhân viên y tế học đường nhìn ba cô sinh viên ngây thơ, nhịn không được lên cao giọng: "Đó không phải là thuốc diệt cỏ thông thường, đó là paraquat!".