Mỹ Nhân Nói Cô Ấy Yêu Thầm Tôi

Trang Lộ vừa mới ra cửa đã thấy em gái Tiểu Hoàng sợ sệt lên một chiếc xe hơi. Trang Lộ vội vàng đón một chiếc taxi.

"Sư phụ, đuổi theo chiếc xe phía trước đi".

Tài xế taxi là một ông chú đầu trọc: "Ai da! Cô đuổi theo chiếc Land Rover đó chi vậy? Tôi không muốn làm chuyện gì phạm pháp đâu".

Trang Lộ thắt dây an toàn xong: "Đừng phí lời nữa, hiện tại xã hội hài hòa tươi sáng rồi, chú cứ lái đi, đến nơi con đưa chú gấp đôi".

Sức mạnh của đồng tiền khiến chiếc taxi đuổi theo chiếc Land Rover nhanh như chớp.

Tiểu Hoàng ngồi ở hàng ghế sau, hai tay siết chặt đùi, yếu ớt run rẩy hỏi người đàn ông ngồi trên ghế phụ: "Anh Sơn, em.... anh.... định đi đâu vậy?"

Người đàn ông châm một điếu thuốc, dữ tợn nói: "Bớt nói nhảm".

Tiểu Hoàng rụt cổ lại không dám hỏi thêm một câu.

Rất nhanh đã đến nơi, hóa ra là một võ đường. Ngoài cửa không có ai, cửa lớn thoải mái mở ra, Tiểu Hoàng vừa xuống xe đã nhũn chân: "Anh Sơn! Anh dẫn em tới đây làm gì?"

Người phụ nữ vừa mới đóng cửa dừng xe rất là khinh thường khi nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Hoàng, cô tiến lên nắm chặt cánh tay Tiểu Hoàng bước vào trong, tiện thể còn chào hỏi Ôn Trác: "Anh bạn điển trai, vào thôi".

"Chị Hồng... chị cào đau em, chị buông ra đi, em tự đi được rồi" - Tiểu Hoàng nhìn người phụ nữ cầu xin nói.

Chị Hồng khẽ mỉm cười: "Em được lão đại nuôi đến nhu nhược rồi".

Người đàn ông vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng, không nhanh không chậm đi sau lưng Ôn Trác, tựa hồ đang phòng ngừa Ôn Trác chạy trốn. Nhưng trong mắt Ôn Trác cũng không hiện ra sự sợ hãi, hắn bước vào võ đường không hề do dự.

Trang Lộ từ xa nhìn thấy cảnh tượng này: "Sư phụ ơi chú chạy nhanh thêm chút đi!"

Bác tài lại nhịn không được run lập cập, đột nhiên phanh gấp: "Cô xuống chỗ này đi".

Trang Lộ nhìn khoảng cách còn đến hai trăm mét: "Chú vẫn chưa chạy tới nơi, vậy con sẽ không trả gấp đôi tiền cho chú đâu".

"Không cần không cần, cô đưa đại tôi năm chục rồi xuống xe lẹ đi!"

Trang Lộ nhìn dáng vẻ muốn quay xe ngay tức khắc của bác tài thì trong mắt càng suy nghĩ nhiều hơn, nàng vừa trả tiền vừa hỏi: "Võ đường kia là nơi thế nào vậy ạ?"

"Chẳng phải nơi tốt lành gì đâu".

Trong lòng Trang Lộ căng thẳng, vội vàng xuống xe chạy như điên tới võ đường, xe taxi cũng lập tức quay đầu chạy thẳng một đường cắt đứt.

Trang Lộ vừa vào võ đường đã không thấy Ôn Trác đâu, mới lách qua một ngã rẽ thì nghe thấy tiếng người hét về phía nàng: "Ai đó?"

Nàng nhìn kĩ, đây là sân tập rất lớn, có hơn chục tên canh giữ một cửa.

Tim Trang Lộ nhảy lên một cái, nàng nhìn mười mấy người đeo kính đen, mặc vest đen, dáng người vạm vỡ, giống y hệt mấy tên xã hội đen trong phim.

Trang Lộ đứng cách họ trên dưới mười mét, nàng tính toán tỉ lệ toàn vẹn của cơ thể giữa mình và họ sau khi vào trận.

Tuy từ nhỏ nàng đã học đấm bốc nhưng chưa tham gia bất kì trận đấu quyền anh nào cả. Có lần cậu nàng định dắt nàng đi va chạm xã hội, nhưng lại bị người mẹ yếu đuối như hoa hải đường của nàng lấy nước mắt ngăn cản. Người cậu có vẻ mặt hung hãn không giống người tốt kia của nàng ngồi xổm trên mặt đất luống cuống an ủi chị gái, còn thề thốt rằng tuyệt đối không dẫn Trang Lộ đi tham gia thi đấu nữa thì mẹ Trang mới thôi khóc.

Đối với chuyện tập quyền anh Trang Lộ vẫn luôn rất kiên trì, cho dù người cha mảnh dẻ của nàng có mắng mỏ cầu xin con mình từ bỏ sở thích man rợ này thì nàng cũng sẽ lén đến gặp cậu mình. Nhiều lúc còn cứu cậu ra khỏi mấy trận đánh hội đồng, mặc kệ cậu nàng nằm trên giường bệnh ấm ức làu bàu nói mình vốn dĩ không cần.

Cho nên dưới tình huống cha mẹ Trang Lộ không hay biết gì, nàng xem như đã đạt đến trình độ kinh nghiệm đầy đủ. Nhưng tất cả những trận đánh này đều xảy ra cách đây năm sáu năm rồi. Sau đó cậu nàng "hoàn lương", bắt đầu khoác âu phục làm ăn buôn bán, mấy người quát tháo giang hồ năm đó mỗi người cũng an phận thủ thường, trở về cuộc sống bình thường.

Lần này đối mặt với những "vãn bối" trong đạo, trong lòng Trang Lộ cũng không thấy sợ sệt.

"Bà mập, đang nói cô đó! Cô là ai?"

Trang Lộ bình tĩnh đi vào, do đó rút ngắn khoảng cách lại: "Tôi đến học quyền anh! Chỗ của mấy anh không phải võ đường sao!"

Người đàn ông đối diện bị chọc cười, vóc dáng cục mịch bề ngoài của Trang Lộ rất dễ đánh lừa: "Hôm nay võ đường không mở cửa, đi nhanh đi".

Trang Lộ đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Hoàng ở bên trong truyền ra ngoài.

Không hay rồi! Trang Lộ hơi khom người, bèn tiến lên phía cửa.

"Bà mập! Đứng lại!" - Người gác cửa lập tức phản ứng lại, mười mấy người tạo thành nửa vòng tròn để chặn trước Trang Lộ.

Trang Lộ nhìn bọn họ bằng ánh mắt của một con sói độc địa, hoàn toàn không còn mềm yếu biếng nhác như thường ngày.

—— Muốn đánh được người khác, quan trọng nhất chính là cảm giác.

Bên tai Trang Lộ tựa hồ lại vang lên lời nói cà lơ phất phơ của cậu nàng.

—— Cảm giác về khoảng cách, chính là khoảng cách phòng thủ giữa con và đối thủ, cũng như khoảng cách về trạng thái. Con tiến lên một bước, mặc kệ dựa vào tinh thần hay sức mạnh để đẩy lùi đối thủ một bước, như vậy là con đã chiếm được ưu thế rồi. Cơ hội trên đấu trường chỉ một cái chớp mắt cái là qua, con phải nhanh hơn đối thủ trong việc tập trung và nắm giữ.

Những tên đó cảm thấy bà mập trước mắt đột nhiên thay đổi, vốn là đầu heo, phút chốc biến thành một con chó ngao Tây Tạng lớn. Tốc độ rất nhanh, khoảng cách được rút ngắn, nắm đấm càng nhanh hơn, nhân lúc mấy người còn lại còn chưa kịp phản ứng thì nắm tay mập mạp đã đánh bại một người. Một người đàn ông Đông Bắc cao lớn, nặng chừng 110 cân bị một cô gái đánh gục trên mặt đất, run rẩy lẩy bẩy bò không dậy không nổi.

Trang Lộ còn không cho chúng thời gian thở dốc, thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng, lại đá thêm một cái chuẩn xác. Lúc Trang Lộ ra chân, thân hình mập mạp tựa hồ bị một sức mạnh thần kì nào đó ghì trên mặt đất, thời khắc thu chân, lại giống như mọc thêm hai mắt sau lưng tránh khỏi nắm đấm phía sau.

Trang Lộ quả thực là một cô gái mập mạp kém thu hút trong mắt người thường, nhưng họ không biết rằng sức mạnh và tốc độ đỉnh cấp đều ẩn chứa trong bộ giáp thịt. Ở một mức độ nào đó, mỡ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ sức bật, nhưng đồng thời sức lực và xung kích cũng được gia tăng. Trang Lộ luyện quyền mười mấy năm, sớm đã kết hợp tốc độ và sức mạnh thành một vũ khí cực tốt.

Trang Lộ khi chuyển sang chế độ chiến đấu giống như trên người mọc lên 180 cặp mắt, nhạy bén như một con sói hung mãnh. Đồng thời, sức mạnh của nàng khi đánh gục đối thủ giống như cách một con voi mẹ đặt chân nó xuống đất không thương tiếc, nàng hoàn toàn hòa mình vào, bình tĩnh lý trí như một lão hoà thượng thiền định.

Sức bật tuyệt đẹp! Một người đàn ông bước ra khỏi nhà rồi đứng lại, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.

"Anh Nghiêm" - Có người hô một tiếng, gã đàn ông gật đầu.

Gã Nghiêm không hề do dự cởi bỏ bộ vest, tiến về phía Trang Lộ, y mới vừa tiến lên một bước, Trang Lộ đã tàn bạo đánh tới, gã Nghiêm bị ánh mắt đó làm máu dồn về não, y hưng phấn liếm liếm môi, loại áp lực này đã lâu rồi y không cảm nhận được.

Y giống như chim nhạn hồi hương hận không thể bay tới bên cạnh Trang Lộ ngay tức khắc, nhưng giây tiếp theo ánh mắt Trang Lộ không còn sắc bén nữa, y trơ mắt nhìn Trang Lộ vừa mới đây vẫn còn giống như sói con đột nhiên biến thành một con cá vàng, mới hai ba lượt đã thoát khỏi vòng vây, còn tránh né khỏi y, ngay sau đó y nghe thấy sói con giống như thỏ con hớn hở nói: "Không sao chứ đàn anh?"

Ông đây cũng cởi đồ luôn rồi, cô lại cho tôi xem cái này?! Người đâu!

Gã Nghiêm tức đến bật cười, chỉ là nụ cười lạnh lùng lại khiến Tiểu Hoàng đứng ở một bên rùng mình.

"Là cậu" - Ôn Trác Nhìn thoáng qua không có bị thương gì, cũng không bị Trang Lộ chạy như bay đến dọa sợ, vẫn nhẹ nhàng nói với Trang Lộ.

Hai mắt hí của Trang Lộ nheo thành một đường: "Đàn anh nhận ra tôi ư!"

Ôn Trác bị lời này của nàng làm ngẩn người, cô gái này không phải bạn học cùng trường sờ mông của hắn trên xe buýt sao? Chẳng lẽ trước kia còn có qua lại à, chuyện đã tới như vậy, hắn đành phải gật gật đầu: "Sao em lại ở đây?"

"Tôi cũng đến đó ăn cơm, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Anh không sao chứ?"

Ôn Trác cười cười: "Tôi không sao".

Trang Lộ gật đầu, xoay người lại biến thành một con sói con, chậm rãi liếc nhìn anh Sơn cùng chị Hồng đứng kế bên, cuối cùng ánh mắt rơi vào người đàn ông đứng trước mặt họ. Trời lạnh vậy mà một cái áo khoác cũng không mặc, chắc là điên rồi. Trang Lộ ở trong lòng lặng lẽ phun nước bọt một cái, nhận định tên tâm thần này có thể chính là anh Nghiêm gì đó.

"Chuyện này giải quyết thế nào?" - Trang Lộ thẳng thắn hỏi tên bệnh tâm thần kia, còn có chút khí chất hào hiệp.

Bị coi là bệnh tâm thần – anh Nghiêm châm một điếu thuốc: "Quan hệ giữa các người là gì?"

Trang Lộ nhanh chóng trả lời: "Đều là bạn học với nhau hết. Đàn anh với Tiểu Hoàng cũng là bạn học đơn thuần trong sạch, thanh thanh bạch bạch".

"Tiểu Hoàng?" - Chị Hồng buồn cười: "Em nói ả ta à?"

Ngón tay thon nhỏ chỉ vào Hoàng Ngữ Điềm đang co rúc lại. Trang Lộ gật đầu, nói một câu không đầu không đuôi: "Móng tay chị khá đẹp đó".

Chị Hồng sửng sốt, cười rạng rỡ: "Cảm ơn nha".

Gã Nghiêm nhìn sói con, phát hiện nắm tay tuy tàn nhẫn, nhưng người này lại toả ra cảm giác hồn nhiên ngớ ngẩn. Sự hứng thú trong lòng cũng bớt đi một chút: "Điềm Điềm, cô qua đây".

===

Editor lảm nhảm: 5,6 chương đầu đọc hơi ngán tại chưa vô cốt truyện, chứ đợi qua 2 chương nữa là đọc cuốn liền

<( ̄︶ ̄)>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui