"Sao lại không bắt máy!!!"
Dư Ngữ Nhu tức giận siết chặt điện thoại, tràn ngập lửa giận, "Tống Tinh Dập, cậu đang làm cái quái gì hả!!"
Lần đầu gọi đến, Dư Ngữ Nhu không để ý đến thời gian.
Lúc ấy cô chỉ nghĩ đến việc tìm người giúp, không nhớ đến chuyện hai nước lệch múi giờ, cho nên cuộc điện thoại kia gọi vào giữa lúc rạng sáng 3 giờ.
Lần thứ hai, Dư Ngữ Nhu chọn thời điểm gần trưa - khoảng thời gian hợp lí để gọi.
Nhưng cô không ngờ bố mẹ lại không tiếp điện thoại, đến cả Tống Tinh Dập lúc trước suốt ngày nhắn tin cho cô, cô gọi đến thì đến bảo đi thì đi, giờ cũng không tiếp điện thoại, chẳng lẽ bây giờ người ta thấy số điện thoại xa lạ là không bắt máy hay sao?!
Khi cô gọi lại thì đã bị chặn...!
Mà Dư Ngữ Nhu cũng quen rồi.....
Dư Ngữ Nhu nghĩ ngợi nên gọi ai để giải quyết cảnh khốn cùng lúc này.
Bạn bè bình thường thì không thể giúp cô quá nhiều, vả lại có năng lực có tiền bạc lại không sợ đắc tội Thẩm Mạn thì đếm đi đếm lại cũng chỉ có ngần đó người.
Bây giờ cả Diệp Húc và Tống Tinh Dập đều không gọi được, chẳng lẽ cô phải gọi cho Lục Việt sao?
Dư Ngữ Nhu trước giờ chưa bao giờ nhờ vả gì người đàn ông mà cô không khống chế được, nếu đối phương từ chối thì cô khó lòng chịu đựng nổi.
Thế nên bây giờ không thể gọi cho Lục Việt được, đợi sau này xem có cơ hội không.
Nghĩ tới nghĩ lui làm Dư Ngữ Nhu rất nghẹn uất tức tối.
Cuối cùng không chịu nổi nữa, cô chỉ đành lấy danh thiếp của Thẩm Mạn ra gọi.
Thẩm Mạn bắt máy.
Dư Ngữ Nhu thấy đầu dây bên kia tiếp điện thoại rất đỗi vui mừng nhưng nghĩ đến chuyện bà ta hại mình thì chút ít vui vẻ này cũng biến thành lửa giận hừng hực.
"Thẩm Mạn! Tôi không ngờ bà lại làm như vậy!" Dư Ngữ Nhu không bình tĩnh nổi, "Tôi đã đồng ý sang nước ngoài và cắt đứt liên hệ với Diệp Hoán rồi, sao bà còn cắt đứt liên hệ giữa tôi và những người trong nước nữa?"
Thẩm Mạn vốn tưởng là cuộc gọi liên quan đến công việc, không ngờ lại là Dư Ngữ Nhu.
Đang đắm mình trong công việc, bà ta nghe được giọng Dư Ngữ Nhu thì nhăn mày, nói với biểu cảm không vui: "Tôi không biết cô đang nói cái gì."
Dư Ngữ Nhu cười mỉa: "Tôi biết bà không chịu thừa nhận nhưng dù sao bà cũng là tổng tài Diệp Thị, đến số tiền hứa cho tôi cũng không đưa, bà làm như vậy có quá đáng không?"
"Bà muốn tôi ra nước ngoài kia mà, giờ trong người tôi chỉ còn một ít tiền mặt, không thể đủ chi tiêu được.
Đến lúc đó không còn cách nào khác là tôi phải về nước!"
Thẩm Mạn nghe vậy lập tức đoán được mục đích của Dư Ngữ Nhu, càng thêm chán ghét người bạn gái này của Diệp Hoán, "Đúng là lòng tham không đáy, cô muốn bao nhiêu nữa?"
Dư Ngữ Nhu tức đến muốn mắng người, tài khoản của cô đã bị Thẩm Mạn khóa rồi, bà ta còn nói cô tham? Cô tham cái quái gì!
"Tôi bị mất tài khoản, một đồng trong đó cũng không lấy được!"
Thẩm Mạn không muốn phí lời với Dư Ngữ Nhu: "Cô muốn bao nhiêu?"
Dư Ngữ Nhu: "......"
Dư Ngữ Nhu nghẹn khuất: "Ít nhất cũng phải trả lại số tiền ban đầu cho tôi."
"Chậc" Thẩm Mạn châm chọc: "Dã tâm không nhỏ."
Thẩm Mạn nói lời tàn nhẫn: "Được thôi, đây là số tiền cuối cùng tôi cho cô.
Tôi sẽ gửi chi phiếu cho cô, đừng hòng lấy cớ thêm với tôi, nếu như để tôi phát hiện ra cô có suy tính gì khác thì tôi sẽ làm cô trắng tay!"
Dư Ngữ Nhu bị cúp điện thoại tức giận đến vặn vẹo mặt mày, hồi lâu oán hận thốt ra: "Thẩm Mạn! Con trai bà là của tôi, bà không muốn thừa nhận thì vẫn vậy thôi...!Tôi nhất định sẽ khiến bà hối hận vì chuyện ngày hôm nay!"
......
Bên này Đồng Linh chơi đùa cùng Tống Tinh Dập cũng chán rồi, cho nên đuổi chó con dính người này ra khỏi nhà.
Tống Tinh Dập muốn hẹn ngày mai nhưng Đồng Linh dứt khoát từ chối.
"Không được sao?" Tống Tinh Dập nghĩ đến lúc phải rời xa chị ấy đã héo hết cả người, chân nặng như chì không bước nổi, "Vậy ngày kia? Ngày kia nữa?"
"Em phải đi học nữa mà." Đồng Linh xoa nhẹ đầu Tống Tinh Dập, trước khi Tống Tinh Dập phản bác lại thì cô lắc đầu, "Không được trốn học đâu, nếu em trốn học thì làm "giáo viên" của em chị sẽ tức giận."
Tống Tinh Dập không chịu bỏ cuộc, nắm lấy tay Đồng Linh: "Em không trốn học mà, tan học em tới đây được không?"
Đồng Linh đương nhiên không đồng ý, một khi để Tống Tinh Dập bắt được cơ hội tới tìm cô thì sau này cô hành động sẽ không tiện.
"Không được." Đồng Linh giọng điệu nghiêm túc hơn một chút, nhưng cô biết là để cún con chịu nghe lời thì không chỉ cần răn đe mà còn phải cho ngon ngọt đúng lúc nữa.
"Tinh Dập, nếu em ngoan thì chị sẽ thưởng cho em nhé." Đồng Linh ấn ngón tay vào cánh môi, nhìn từ mặt Tống Tinh Dập đến quanh người cậu, "Tinh Dập sẽ ngoan hay là không ngoan đây?"
Thưởng ư? Thưởng cái gì? Có giống như hôm nay không hay là...!
Tống Tinh Dập thình lình chạm phải ánh mắt của Đồng Linh khiến cho mặt cậu, cổ cậu, và cả người cậu đều nóng rực lên.
Trái tim như bị điện giật, phần nào đó khát cầu làm cậu vội vàng gật đầu: "Em sẽ ngoan mà."
Cậu sợ Đồng Linh không tin, lại kêu thêm một tiếng: "Gâu!"
Chị ấy thích chó con nhất mà, nhìn cậu ngoan như vậy, nghe lời như vậy, lại thích cậu nhiều thêm một chút, thích nhiều thêm chút nữa!
Đồng Linh vừa lòng mà cười, đưa bàn tay vừa chạm vào môi mình ấn nhẹ vào môi cậu, "Cún con ngoan."
Này có phải là nụ hôn gián tiếp với chị ấy không? Mãi đến lúc lái xe trở về, trong đầu Tống Tinh Dập vẫn còn lẩn quẩn vấn đề này...!
Bởi vì đã dành thời gian ban ngày cho Tống Tinh Dập nên đến buổi tối Đồng Linh mới đóng gói đồ ăn tới bệnh viện thăm "bạn trai chính quy" Diệp Hoán.
"Em đã đến rồi." Diệp Hoán đang ngồi trên giường bệnh, anh có một ít thay đổi so với hôm qua, khi anh nhìn vào Đồng Linh ánh mắt sáng ngời, khóe miệng có ý cười nhạt, dù băng bó thương tích đầy người cũng không giấu nổi phong thái của quý công tử hào môn, "Anh rất nhớ em."
Không thể không nói nam chính vẫn rất có vốn liếng.
Thân là nam chính của tiểu thế giới này, Diệp Hoán vô cùng xuất sắc, kể cả gia thế hay diện mạo.
Diện mạo anh tuấn, ngũ quan sắc bén, khi anh ta dùng ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú quả thật rất có sức hút.
Đáng tiếc ở trong mắt Đồng Linh thì đây chỉ là một đối tượng công việc thuộc tính cặn bã thôi.
Nếu không phải cốt truyện sau này còn cần sự trung thành của nam chính thì Đồng Linh muốn kéo dài mãi mãi cốt truyện trong bệnh viện này.
"Em cũng nhớ anh lắm." Tuy nói là nam chính mị nhãn vứt cho người mù xem nhưng mà Đồng Linh làm công việc vẫn rất nghiêm túc.
Cô vừa đặt đồ ăn lên bàn, vừa xin lỗi: "Ban sáng em cảm thấy không khỏe lắm nên không đến đây được, anh không trách em chứ?"
Diệp Hoán tất nhiên muốn Đồng Linh có thể tới thăm anh nhiều hơn, nhưng cô đã trả giá vì anh quá nhiều, anh biết vậy nên không yêu cầu khắt khe với cô, "Em có thể thu xếp thời gian tới thăm anh đã rất tốt rồi, là anh thất trách mới đúng, không thể chăm sóc được cho em."
Trước kia thì chắc chắn Diệp Hoán không thể nói được những lời như vậy, Diệp Hoán từ nhỏ đã là đại thiếu gia ngậm muỗng vàng, trước giờ anh ta đều cho rằng người ta đối tốt với anh là chuyện hiển nhiên.
Lần này chỉ có một mình anh nằm trong phòng bệnh, cách biệt với thế giới ồn ào kia, Diệp Hoán chợt nhận ra rằng bản thân anh trước đây rất thất bại.
Trừ việc có thân phận là đại thiếu gia Diệp gia thì anh chẳng còn điểm nào đáng để khen cả, sự nghiệp không có thành tựu, trong tình cảm cũng chỉ biết nhận lấy mà không có cho đi.
Diệp Hoán cho rằng anh nên thành thục hơn chút, không thể tùy tâm sở dục như bây giờ được, quá tùy tiện rồi.
Diệp Hoán thay đổi làm cho Đồng Linh hứng thú hơn nhiều, cô chủ động ngồi lên người Diệp Hoán, gạt mái tóc dài, lộ ra chiếc cổ nõn nà.
"Đến thăm anh làm em thấy rất vui." Đồng Linh vẫn bộ dáng bạn gái mẫu mực như cũ, cười ngọt ngào với Diệp Hoán.
Diệp Hoán tất nhiên không có lơ đi hành động của cô, anh thấy rõ vết đỏ trên cổ bạn gái, nhưng lần này anh không nghi ngờ gì mà còn tìm cớ cho cô: "Ngữ Nhu, cổ của em...!Là do bị ốm dẫn tới phát ban à?"
"Này có nặng lắm không? Có muốn đi bệnh viện không?" Diệp Hoán quan tâm hỏi.
Diệp Hoán hiểu chuyện như vậy làm cho Đồng Linh không khỏi cảm thán với hệ thống một cậu: "Nam chính còn tìm lí do thay cho tôi nữa, cảm động quá ô ô ô..."
m577 chỉ cảm thấy nam chủ mắt què: 【 mắt của anh ta có vấn đề rồi, cần đi khám mắt.
】
Đồng Linh: "Sao cậu lại nói như vậy, tôi chưa bao giờ thấy mắt anh ta tinh tường như bây giờ!"
m577: 【 ha hả.
】
Vừa nói chuyện phiếm với hệ thống, Đồng Linh lại vừa nói chuyện cùng Diệp Hoán, quả là nhất tâm nhị dụng.
"Sao anh lại đoán được?" Đồng Linh không có phủ nhận lí do mà Diệp Hoán tìm sẵn cho mình, cô kéo cổ áo xuống một chút, ngón tay từ cổ lướt đến xương quai xanh, "Đỏ một tảng lớn luôn, lúc mới thấy em còn giật mình, nhìn cũng khá giống dấu hôn...."
Đồng Linh mắt có ý cười nhìn Diệp Hoán: "Diệp Hoán, anh không tức giận chút nào sao?"
Đường cong ở cổ của cô rất đẹp, da thịt trắng nõn loang lổ vệt đỏ, lại được ngón tay mảnh khảnh mơn trớn, là hình ảnh vô cùng dụ hoặc.
Động tác của cô rất lớn mật, lời nói nồng đậm ý vị trêu đùa, nhưng mà ánh mắt vẫn cứ là trong sáng, quả thực rất đúng với "vừa thuần vừa dục".
Diệp Hoán nào đã nhìn thấy Dư Ngữ Nhu như thế này, mắt anh tràn ngập kinh ngạc trước vẻ đẹp, trong lòng lại thấy buồn cười với việc bạn gái thử mình.
"Anh nói rồi mà, anh không nghi ngờ em nữa đâu, em không tin à?" Diệp Hoán duỗi tay chỉnh lại cổ áo cho Đồng Linh, sủng nịch nói: "Hay là em cố ý dụ dỗ anh?"
Trước mặt Diệp Hoán thì Đồng Linh vẫn duy trì nhân thiết tiểu bạch hoa, nghe thấy những lời này mặt đỏ bừng, "Anh đừng có nói linh tinh!"
Diệp Hoán cảm thấy tình ý dâng trào mãnh liệt: "Chờ đến khi anh khỏe lại anh sẽ ôm em vào lòng thật chặt."
Đồng Linh không có hứng thú gì với Diệp Hoán, cô thấy bầu không khí ấp ủ đến như vậy là được rồi, cất lời: "Ngày mai em vẫn có thể đến thăm anh, nhưng mà ngày kia thì...!Em không có thời gian."
"Sao vậy?" Điều Diệp Hoán mong đợi nhất mỗi ngàychính là chờ bạn gái tới đây thăm mình, dù là Đồng Linh tới vào lúc nào, hay là tới bao lâu thì đều được, có thể nhìn thấy cô đã rất tốt rồi.
"Anh đã quên thân phận hiện tại của em rồi đấy hả?" Đồng Linh vừa cười vừa liếc xéo Diệp Hoán, "Bây giờ em là Dư Linh, vẫn còn phải đi học mà.
Đến lúc đó em phải ở trọ tại trường rồi, phải chờ đến lúc được nghỉ mới ra thăm anh được."
"Em định đi học thay cho đứa em gái kia à?" Diệp Hoán nhíu mày, "Dù cho là em làm 'thế thân' thì cũng không cần làm như vậy đâu.
Hơn nữa em còn phải bắt chước em ấy rồi đi thích nghi với hoàn cảnh mới nữa, quen biết người lạ...!Anh sao nỡ để em hi sinh nhiều như vậy!"
"Đúng là hơi vất vả một chút, nhưng mà em ấy đã đi du học thay em rồi, em không thể để em ấy về nước mà không lấy được bằng tốt nghiệp được." Đồng Linh dùng ngay cái lí do mà lúc trước Lục Việt nói với cô.
Diệp Hoán trầm tư một lát, "Tuy là không thể để em đi học để lấy bằng tốt nghiệp nhưng mà anh có một cách để em không phải đến trường học."
"Anh sẽ nhờ người đến trường học của em gái em và làm đơn xin thực tập, đến khi thực tập xong, em đến trường lấy bằng tốt nghiệp là được.
Còn thực tập ở đâu thì..."
Diệp Hoán quyết định rất nhanh: "Vậy thì đến thực tập ở công ty Lục Việt đi, cậu ta cũng biết hoàn cảnh của em, có cậu ta để ý anh cũng yên tâm phần nào."
Đồng Linh nghe mà rất buồn cười, hai người không hổ là anh em chơi với nhau từ nhỏ, mạch não giống nhau như đúc!
m577 trợn mắt, há hốc mồm, nó chưa thấy nam chính nào vội vã muốn đội nón xanh cho bản thân đến vậy, lại thấy Đồng Linh rất là vui sướng, bật thốt: 【 chẳng lẽ đây cũng là cô tính kế sao ký chủ!】
Đồng Linh cực kì vô tội: "Nói linh tinh gì đó, tôi làm sao biết được Diệp Hoán lại có suy tính thế này."
"Nhưng mà...!Nếu anh ta đã muốn tôi đi thì tôi không đi cũng không được.".