Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Chị trước kia không phải dáng vẻ này! Đâu có đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế này? Ánh mắt cũng không giống trước!” Ánh mắt sắc bén như dao của tiểu cô nương chăm chú nhìn da và mắt của Ôn Hinh đánh giá, chỉ thấy đôi mắt vừa đen vừa sáng, trong sáng lấp lánh hệt như nước mùa thu, đuôi mắt hơi hơi xếch lên đem lại cảm giác dương dương phong tình khó nói, da vừa trắng vừa mịn, dưới ánh đèn bề ngoài giống như được phủ một lớp trong suốt tự nhiên, lấp lánh, xinh đẹp khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa đáng hận, đến lỗ chân lông cũng không thấy.
Hơn nữa, cô ta ngồi đối diện, vẫn luôn ngửi được một mùi thơm quyến rũ trên người cô, là mùi thơm trước kia không chưa từng ngửi qua, vươn theo động tác nhấc tay gấp thức ăn mà tản ra.
“Ừa, hình như!.
.
có một chút không giống.
” La Quyên lại nhìn Ôn Hinh chớp mắt mấy cái: “Lúc vừa mới tới, mặt gầy gò xanh sao, tháng này chắc ăn thịt nhiều, mặt có chút thịt, cũng trắng lên xíu, mắt cũng đẹp hơn.
” La Quyên ứng phó nói.
Cha Ôn và em trai của nữ phụ không bận tâm đắc ý, nghĩ nghĩ cũng phải, ngày nào cũng ăn thịt, sắc mặt tốt lên, nhưng không phải nghiêng nước nghiêng thành chứ? Huống hồ Ôn Hinh là một đứa con gái trưởng xinh đẹp trong nhà, có con gái xinh đẹp cha Ôn có chút đắc ý.
Ông lớn lên là người cao lớn thô kệch, lấy vợ cũng không xinh đẹp cho lắm, nhưng khi sinh ra Ôn Hinh, bề ngoài không giống hai người họ, mà lại giống chị của mẹ vợ ông bà dì của cô, nghe nói bà dì của Ôn Hinh năm đó lớn lên rất xinh đẹp, được chọn vào cung, sau đó ở ngự thiện phòng làm cung nữ.
Sau khi thay đổi triều đại, cung nữ bị đuổi xuất cung, bà dì của cô thì đến nương nhờ nhà mẹ vợ, hai chị em tình cảm rất tốt, thế là ở bên này sắp xếp ổn thoả xong, Ôn Hinh từ nhỏ sống bên cạnh bà dì của cô.
Sau này sau khi sinh thêm một cô con gái, Ôn Hinh vẫn luôn ở bên bà dì cô không đón cô về lại bên này, cho đến khi bà dì cô qua đời, một tháng trước mới đón cô về nhà.
Ôn Hinh của hiện tại lộ ra tướng mạo xinh đẹp hơn nhiều so với bà dì cô, cô con gái còn lại thì lại giống ông, lớn lên da vàng mặt tròn, mũi nhỏ, mắt nhỏ, không giống như cô xinh đẹp mỹ miều.
“Mẹ, tại sao mẹ lại sinh ra chị với diện mạo thế chớ, sinh con ra lại khó coi thế này, mẹ thiên vị quá rồi!” Em gái của nữ phụ tức giận hất bím tóc không phục nói.
“Cái đứa nhỏ này con nói hồ đồ gì đó, đó là những gì mẹ nói sao? Mau ăn cơm đi, ăn xong rửa bát.
”
“Sao mẹ không bảo chị rửa bát!”
La Quyên bước lên nhéo cô một cái: “Chị con ngày mai đến Diêm gia rồi, con còn để chị con rửa bát, không hiểu chuyện, bảo con rửa bát thì con rửa đi!”
Ôn Hinh ngồi đó mắt rủ xuống, mũi lòng, im lặng như tờ.
Thật ra trong lòng cô vẫn luôn đổ mồ hôi lạnh, xém chút lộ tẩy rồi, doạ chết bảo bối rồi!
Ăn cơm xong, La Quyên vào phòng lấy cái váy màu vàng đưa cho Ôn Hinh.
“Cái váy này mẹ nhờ người từ bên Hải thị đem về đây, đó là kiểu dáng thịnh hành nhất ở bên đó, tốn hết tám mươi đồng, ngày mai con thu dọn xong đồ dùng thì mặc cái váy này đến Diêm gia, mẹ đã nghe ngóng được, con trai đi lính của Diêm gia ngày mai có ở nhà, vừa đúng lúc ngày mai chúng ta đo qua đó, để cậu ta xem mắt!.
”
Ôn Hinh: “!.
” Cái gì? Xem mắt?
Trong sách tình tiết này cô không biết, mẹ con cô lần đầu vào đại viện quân khu, đến Diêm gia rồi, quả thật nam chính ở nhà, anh ta ngồi trên sô pha lầu dưới, gặp thì gặp rồi nhưng họ lần đó là chán nản rời đi, bởi vì nam chính nhìn thấy họ chỉ nói ba chữ “cút ra ngoài!”
Cô đảo mắt nhìn ánh mắt đau khổ của La Quyên khi đưa cô cái váy với ánh mắt đố kỵ như có độc trong nhà bếp của cô em gái đang nhìn chằm chằm cô và chiếc váy.
Ôn Hinh nhận cái váy, thờ ơ mở ra xem!.
Ơ, cay mắt!