Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi Hà Văn Yên giới thiệu Ôn Hinh, Diêm Vệ Quốc cũng không hề vì sự việc của nhà họ Ôn mà ân cần với cô, thậm chí không để lộ ra bất kì một biểu cảm nào, ngược lại còn rất quan tâm mà hỏi thăm về việc học và sinh hoạt hằng ngày của cô, thái độ vô cùng rõ ràng, thực sự phải làm cho người khác cảm phục.
Khi nghiêng người, Hà Văn Yên nháy mắt với cô, kêu cô nhanh chóng đi vào trong bưng thức ăn ra, bà bước lên một bước, vô cùng quan tâm mà giúp Diêm Vệ Quốc cởi bộ quân phục trên người.
Ôn Hinh làm xong cơm, bưng đến đặt lên bàn ăn trong phòng ăn, ngay lúc này mọi người mới từ trong sự hoảng loạn mà hoàn hồn về, có thể ăn, ăn cho no là được, thêm đa dạng các món là được, làm gì có ai còn để ý đến có đẹp hay không.
Nhưng Ôn Hinh là người hiện đại, cho dù là ăn bất cứ món gì cũng đặt yêu cầu về màu sắc mùi vị, nên hiển nhiên cũng sẽ muốn bày trí đẹp một chút.
Nhưng yêu cầu kia của Hà Văn Yên, đối với một người giúp việc thông thường ở trong sách mà nói, thực sự cũng hơi ép người quá đáng, người ta chỉ là một người giúp việc, chứ không phải là một đầu bếp.
Nhưng đối với Ôn Hinh mà nói thì nó lại tạm ổn, trong thế giới hiện đại tiền tài phát triển nhanh chóng, có thể nói mỗi người đều là một bậc thầy thực dưỡng, cô đã có sẵn kiến thức, nguyên liệu lại thuận tiện, lại thêm cô là sinh viên trường nghệ thuật, thường ngày cũng rất quan tâm đến việc giữ gìn vóc dáng và gương mặt, dinh dưỡng cũng được siết chặt, cho nên, chút yêu cầu kia của Hà Văn Yên đối với cô mà nói, cô cũng có thể xem là khá thành thạo.
Ôn Hinh đem nồi đầu cá đặt chính giữa bàn, một dĩa nhỏ sườn xào chua ngọt, miến trộn thập cẩm, một ít bánh tai mèo của Diêm Diệu Diệu, thêm hai dĩa rau xanh, khi trộn cô thêm vào một ít muối biển tinh, mỗi một hạt muối đều tinh khiết như kim cương, thêm vào trong canh vô cùng ngon, có khi Ôn Hinh cũng sẽ cho một ít muối biển hòa vào trong nước suối, rồi đắp lên mặt, sau khi đắp xong da mặt sẽ vô cùng thoải mái, còn tốt hơn rất nhiều so với các loại mặt nạ nước khác.
Cô kéo kéo phần tóc ẩm ướt đầy mô hôi trên hai bên thái dương, dọn xong hai món rau ra đĩa, khi vừa chuẩn bị bưng ra ngoài, thì nghe một giọng nói vô cùng lớn từ phòng khách truyền vào.
“…Đồng chí Diêm Trạch Dương, bản lĩnh của con cũng đừng dùng sai chỗ, làm việc gì cũng phải lấy đại cục làm trọng, khổng thể lúc nào cũng để ân oán lên hàng đầu!” không biết đã nói gì vào trước đó, Diêm Vệ Quốc vỗ mặt bàn, khi không lại gọi con trai của mình là đồng chí, có lẽ là đã tức giận rồi.
Không biết Diêm Trạch Dương xuống khi nào, đang ngồi ở đối diện ông, phần lưng thẳng tắp, vẻ mặt thờ ơ và cao ngạo.
“Hai cha con ông đừng cứ hễ gặp nhau là cãi nhau, vất vả lắm mới gặp nhau được một lần, nào ngồi xuống ăn cơm đi, Ôn Hinh!” Hà Văn Yên cảm thấy bầu không khí không được tốt cho lắm, vội vàng khuyên một câu rồi kêu vọng xuống nhà bếp.
Với cái bầu không khí như vậy mà kêu cô đi ra, khác gì đi đón đầu ngọn súng không? Lấy thân cô lấp lỗ châu mai, Ôn Hinh không hề tình nguyện mà vâng một tiếng, kì kèo một lúc, vẫn phải đem thức ăn ra ngoài.
“! Ba có thể “dĩ hòa di quý”với kẻ thù, cười cười nói nói, con không làm được, con không dùng súng bắn bọn họ đã là bình tĩnh lắm rồi!”
“Hồ đồ! Cái loại suy nghĩ này của con quá là nguy hiểm! Ba không ép buộc con sống chung, nhưng con không được âm thầm giở trò, đây là vấn đề quan trọng trong tư tưởng của con!” Diêm Vệ Quốc nghiêm dạy đứa con trai duy nhất của mình.