“Khá lắm Huyền Thương, ta là nên vui mừng đã dạy dỗ ra một nghĩa tử học được hết bản lĩnh của mình, hay nên hối hận vì nuôi hổ gây họa?” Nhìn vết thương không ngừng chảy máu tươi trên cánh tay, Đồ Bá Thiên không giận mà cười.
“Tùy người.” Tiếng nói bình tĩnh cực kì lạnh nhạt, Huyền Thương cũng không thèm nhìn tới vết thương trên cánh tay mình, mắt sắc bén vẫn theo dõi chặt chẽ y không buông.
“Huyền Thương, một thân võ nghệ của ngươi do ta truyền thụ, ta có thể dạy ngươi cũng có thể hủy ngươi!” Lạnh giọng cười như điên, Đồ Bá Thiên đưa lời thề dưới kiếm, nâng kiếm đang định tiếp tục, bỗng dưng một tiếng nổ vang trời từ cách đó không xa vang lên, lập tức trời nghiêng đất ngã, bùn đất bay lên, mọi người cả kinh không khỏi đều quay đầu lại nhìn, ngay cả Đồ Bá Thiên cũng không ngoại lệ.
Phía sau tiếng nổ đột nhiên nghe thấy, lập tức một tiếng lại một tiếng giống như liên hoàn pháo tiếp tục vang lên, từng cái từng cái đình đài lầu các bị nổ thành mảnh nhỏ, đất đá đầy trời bắn ra bốn phía.
“Sao lại thế này?” Đồ Bá Thiên kinh sợ hét lớn, quả thực không thể tin được cơ nghiệp của mình lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, mà những môn nhân khác lại bị sự kiện bất thình lình xảy ra trước mắt làm choáng váng, hoàn toàn mất đi năng lực ứng biến.
Thấy thế, Huyền Thương tận dụng thời cơ, thừa dịp mọi người dời sự chú ý, lập tức cõng A Tô nhún người bay vọt, dùng tốc độ sấm chớp bay ra, ý đồ thoát khỏi sự bao vây của mọi người.
“Huyền Thương, ngươi đừng đi!” Đồ Diễm Dao mắt sắc, nhanh chóng đuổi theo đến, nhuyễn tiên đỏ thẫm sắc bén đánh ra, công kích trực tiếp vào A Tô ở sau lưng hắn.
Cảm nhận được kình phong đánh tới, Huyền Thương nhanh chóng nghiêng mình tránh né, cổ tay vận kình run lên, theo phản xạ bắn trường kiếm trong tay trở lại.
Chỉ thấy dưới bầu trời đêm, một mũi nhọn lạnh lẽo như băng bắn nhanh ra, tốc độ cực nhanh giống sao xẹt, thẳng tắp xuyên vào ngực Đồ Diễm Dao đang đuổi theo phía sau.
“Ngươi......” Tựa hồ không tin mình sẽ bị một kiếm mất mạng, Đồ Diễm Dao chỉ tới kịp phun ra một chữ liền “ầm” một tiếng ngã xuống, chết ngay tại chỗ, hai mắt mở to tựa hồ vẫn còn kinh ngạc cùng không cam lòng.
“Diễm Dao!” Đồ Bá Thiên sợ hãi rống, bay đến ôm lấy con gái, không dám tin nó lại chết trước mắt mình.
Không đoán được phản xạ đánh trả của mình lại giết chết Đồ Diễm Dao, lại thấy rõ Đồ Bá Thiên khẳng định sẽ điên cuồng đuổi giết hắn báo thù cho con gái, Huyền Thương không dám lưu lại, thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng, dưới tiếng nổ mạnh cùng sương khói mù mịt, nhanh như tia chớp lướt đi, trong chớp mắt bóng dáng đã biến mất.
Trong tiếng nổ âm vang, Đồ Bá Thiên không ngừng kêu con gái, trong lòng lại biết rõ con yêu đã chết, trong lòng phẫn hận, lập tức trầm giọng hét lớn, “Huyền Dạ!”
“Ta đây.” Bước chân lười biếng thong thả đi ra, đối với cảnh tượng trước mắt hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
“Giết Huyền Thương! Phải đem đầu hắn về tế Diễm Dao.”
“Nghe rồi.” A...... Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, phải đi tìm Huyền Thương chơi đùa thôi!
Tuy rằng cánh tay y đã bị thương trước, đối với y có chút không công bằng, nhưng...... Ai bảo y vừa cùng nghĩa phụ giao chiến, khiến tay mình ngứa ngáy!
Có thể làm nghĩa phụ bị thương, Huyền Thương mấy năm nay võ nghệ đến tột cùng đã tiến đến cảnh giới gì rồi? A...... Thật khiến người ta hưng phấn, không phải sao?
Tà mị cười, bóng đen lười biếng lao theo phương hướng Huyền Thương mới vừa rời đi, đem Huyền Cực Môn một đám hỗn loạn để ở phía sau, trong giây lát bóng dáng cũng đã biến mất.
Trong rừng trúc tối đen, Huyền Thương lưng đeo A Tô, chân không dám ngừng nghỉ chạy vội, sợ truy binh của Huyền Cực Môn đuổi đến.
Mà không may -- chuyện hắn sợ hãi quả nhiên đã xảy ra.
“Huyền Thương, ngươi vội vã đi đâu thế?” Tiếng nói lười biếng mang ý cười phiêu lãng trong rừng trúc, như xa như gần, giống như bên tai lại giống như ngoài ngàn dặm. “Ngươi lưng cõng thêm một người, tốc độ khinh công sẽ không mau hơn ta đâu! Hãy nghỉ chân một chút đi, dừng lại nói chuyện tâm tình! Nghĩa huynh đệ chúng ta đã lâu chưa nói chuyện phiếm rồi!”
Nghe tiếng, Huyền Thương biết lời y nói không sai. Cõng A Tô, hắn không có khả năng nhanh hơn Huyền Dạ.
Nếu song phương trong lòng đều biết rõ, hắn lập tức nghỉ chân không vội nữa, xoay người nhìn sâu trong rừng, lạnh nhạt hừ nhẹ, “Chỉ có một mình ngươi?”
Tiếng cười lười biếng khẽ lên cao, bóng dáng cao gầy từ sâu trong rừng trúc tối tăm chậm rãi đi tới. “Huyền Thương, cá tính của ta ngươi hiểu mà, muốn giết người, từ trước đến nay ta luôn khinh thường việc vây giết.”
Giết người? Hắn là muốn tới giết Huyền Thương?
A Tô cảm thấy run lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không rõ ông trời vì sao phải chọc ghẹo bọn họ như vậy? Thật vất vả chạy khỏi Huyền Cực Môn, không nghĩ tới vẫn bị người đuổi tới.
“Đừng sợ! Chúng ta không có việc gì.” Cảm nhận được nàng kinh hoàng run rẩy, Huyền Thương thấp giọng trấn an, lập tức ngẩng đầu nhìn dáng vẻ lười biếng của Huyền Dạ, lắc đầu cự tuyệt. “Huyền Dạ, ta không muốn động thủ với ngươi.”
Nói đến cùng, hắn cùng Huyền Dạ đều là người bị hại dưới sự ích kỷ của Đồ Bá Thiên.
“Ta lại rất muốn đánh với ngươi đóa!” Mỉm cười, cười đến cực kì tà mị quỷ dị.
Nặng nề dò xét hắn thật lâu sau, Huyền Thương bỗng nhiên nhàn nhạt ném ra một vấn đề. “Ngươi có biết vì sao ta muốn rời khỏi Huyền Cực Môn không?”
“Chuyện không liên quan đến ta, sao ta phải biết?” A...... Huyền Thương này thật đúng là muốn cùng hắn tâm sự hay sao?
“Đó là bởi vì ta không muốn bước vào vết xe đổ của ngươi!”
Không khí nháy mắt đông lạnh, dáng vẻ lười nhác biến mất vô tung, chỉ còn lại lạnh lùng đầy trong mắt, tiếng nói lạnh lẽo như sứ giả đoạt mệnh từ âm tào địa phủ đến chậm rãi vang lên. “Có ý gì?”
“Huyền Dạ, ba năm trước, ngươi không chỉ đã thành thân, còn có đứa con trai đầy tháng đúng không?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại vô cùng khẳng định.
“Sao ngươi biết?” Chuyện này trong Huyền Cực Môn không người nào biết, vì sao Huyền Thương biết? Hay là huyết án ba năm trước đây là hắn...... Nghĩ đến điều này, đôi mắt dài nhỏ bắn ra hàn quang, sát khí dày đặc bao phủ toàn thân.
“Không phải ta làm!” Phảng phất nhìn thấu tâm tư của hắn, Huyền Thương ngữ khí trầm trọng nói: “Là nghĩa phụ phái người đi.” Năm đó, cũng là trong lúc vô tình mới nghe lén được Đồ Bá Thiên bí mật phái người đi giết vợ con y.
“Vì sao?” Bàn tay nắm chặt, mơ hồ hiện lên gân xanh. “Nghĩa phụ sao lại biết việc vợ con ta?”
“Bởi vì ngươi đi thăm bọn họ hành tung còn chưa đủ kín đáo! Về phần vì sao......” Có chút đăm chiêu thăm dò hắn, Huyền Thương giọng điệu lạnh nhạt lại có chút bất đắc dĩ. “Có lẽ bởi vì chúng ta đều có tương lai, không muốn làm theo lời hắn, làm sát thủ bán mạng không biết tới ngày mai!”
Năm đó, Huyền Dạ cũng không có ý định rời bỏ, chỉ là tạm thời bị nghĩa phụ khuyên nhủ, không bao lâu, huyết án liền xảy ra. Mà hắn, bi thống rất nhiều, đành phải tiếp tục ở lại Huyền Cực Môn, thề điều tra ra hung thủ là người phương nào, không phải sao?
“Ngươi...... không gạt ta?” Một cỗ phẫn nộ sôi trào cuồn cuộn trong lòng, tiếng nói của Huyền Dạ nghèn nghẹn như đang khóc.
“Ngươi nên hiểu cách làm người của ta.”
Đúng vậy! Tuy rằng Huyền Thương từ nhỏ đã trầm mặc ít lời khiến người chán ghét, nhưng khi y mở miệng, sẽ không ai hoài nghi y nói dối. Nói cách khác, giết vợ con hắn chính là Đồ Bá Thiên!
Nghĩ đến đây, Huyền Dạ hai mắt đỏ đậm, bỗng dưng ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, “Đồ Bá Thiên --”
Xoay người dùng tốc độ sấm chớp vọt trở lại Huyền Cực Môn, tiếng kêu điên cuồng bi thương đi xa, dần dần tản ra dưới bầu trời đêm......
“Thương, Huyền Dạ hắn......” Nghe tiếng kêu bi tuyệt oán hận kia, A Tô không khỏi vì Huyền Dạ mà cảm thấy khổ sở.
“Hắn là vết xe đổ của ta, cho nên bất cứ giá nào ta cũng không để Đồ Bá Thiên có cơ hội thương tổn nàng.” Huyền Thương nhẹ giọng nói, vạn phần cảm tạ A Tô không bị thương tổn gì.
Nghe vậy, A Tô ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi ảm đạm...... Làm sao bây giờ? Tương lai không lâu sau, Huyền Thương cũng sẽ giống Huyền Dạ như vậy sao? Không! Sẽ không! Nói gì, nàng cũng phải chống được đến khi sinh con ra, để con bầu bạn cùng huynh ấy khỏi cô tịch......
“Làm sao vậy?” Phát hiện nàng đột nhiên lặng im không nói, Huyền Thương hỏi.
“Không có gì, chỉ là mệt mỏi!” Lặng lẽ đem mặt dán vào gáy hắn, A Tô thở dài mỉm cười. “Thương, muội còn có thể được huynh cõng như vậy bao lâu?”
“Nàng thích ta cõng bao lâu, ta liền cõng nàng bấy lâu.” Dịu dàng đáp lại, khuôn mặt tuấn tú đỏ sậm. Hắn rất ít nói những lời nhu tình mật ý này, thật đúng là có chút không tự nhiên.
Tựa hồ cảm nhận được hắn không tự nhiên, A Tô buồn cười nở nụ cười. “Người ta nói lời ngon tiếng ngọt của nam nhân cũng không thể tin, huynh không phải đang lừa muội chứ?” Cố ý bông đùa.
“......” Xấu hổ, không bao giờ nói nữa.
“Thương, sao lại không nói?” Rất cố ý.
“Có người đến!” Mắt thấy phía trước một đám người ồn ào đột nhiên hiện thân chen chúc mà đến, Huyền Thương nhanh chóng nói sang chuyện khác, biết là đám người Nam Cung Dịch đến tụ họp.
A Tô còn chưa biết chuyện gì, bọn họ đã bị một đám người vây quanh, đồng thời tiếng nói chuyện cùng cười đùa huyên náo cũng nổi lên, rất náo nhiệt.
“Ha ha ha...... Đám rùa Huyền Cực Môn kia khẳng định bị nổ trở tay không kịp......” Có người cười rất sung sướng.
“Không thể tưởng được oanh thiên lôi (thuốc nổ) ta mới nghiên cứu chế tạo lại có uy lực mạnh như vậy!” Có người đắc ý khoe khoang.
“Này! Không có ta trà trộn vào làm nội ứng, kế hoạch sao có thể thành công như vậy?” Tiếng nói thô lớn la lên, muốn người ta đừng quên đi một phần công lao của hắn.
Trong lúc nhất thời, trong rừng trúc tối đen tiếng cười đắc ý không dứt, đang lúc mọi người hưng trí ngẩng cao tán dương thành tích vĩ đại của mình, Nam Cung Dịch đi tới bên người Huyền Thương, dùng giọng nói thật hèn mọn cười hỏi: “Thương đệ, vi huynh có thể đoái công chuộc tội chứ?”