Ánh mắt lạc tới kia cục thịt bò hắn mới vừa gắp vào bát nàng, Huyền Thương hiểu, yên lặng đem thịt bò nuốt vào miệng mình, rất nhanh lại lấy chút thức ăn tương đối thanh đạm, một lần nữa đem bát đũa đặt vào tay nàng, ngữ điệu trầm thấp lại vô cùng ôn hòa. “Ta gắp chút thức ăn thanh đạm, nàng thử ăn xem, đừng để mình cùng con bị đói.”
“Được.” Mỉm cười, nàng một lần nữa ăn cơm, quả nhiên tình trạng tốt hơn nhiều.
Xác định nàng thực sự có ăn thức ăn, Huyền Thương lúc này mới yên tâm mà tiếp tục ăn cơm, thỉnh thoảng còn nhìn thức ăn trong chén của nàng còn hay không, tùy lúc gắp cho nàng.
Lời nói tình cảm của hai người toàn bộ rơi vào tai một người khách không mời khác, người nhàm chán cứng rắn muốn cùng vợ chồng người ta dùng bữa tối, lập tức nhịn không được mày kiếm xinh đẹp nhướng lên, cười khanh khách. “Thì ra đệ muội đã có thai, thật sự chúc mừng! Thương đệ, nói trước nha, về sau vi huynh phải làm nghĩa phụ của đứa nhỏ.”
Nghĩa phụ? Mắt lạnh liếc một cái, cha đứa nhỏ tương lai lo dùng cơm, trực tiếp không nghe không thấy sự tồn tại của người nào đó.
Đã quen bị coi thường, Nam Cung Dịch am hiểu sâu đánh rắn đánh bảy thốn(muốn đạt được hiệu quả phải đánh trúng vào nhược điểm của đối phương), bay thẳng đến người dễ nói chuyện để tấn công. “Đệ muội, vi huynh có vinh hạnh này không?”
“Tương lai đứa nhỏ có nhiều người thương yêu đương nhiên tốt! Được Nam Cung đại ca để mắt, ta cùng Huyền Thương sao lại phản đối chứ?” A Tô mỉm cười, nói đến đứa nhỏ chưa chào dời, trên mặt tràn ngập ánh sáng từ mẫu.
Thấy nàng thật sự đồng ý, Huyền Thương nhíu mày, song cũng không phản đối.
“Đợi đứa nhỏ chào dời, vi huynh tuyệt đối sẽ đưa lên một phần đại lễ!” Mừng thầm vì sách lược của mình thành công, Nam Cung Dịch liếc Huyền Thương một cái, nhịn không được mở miệng trêu chọc. “Ta thấy Thương đệ suốt ngày mặt lạnh lùng, khiến người vừa thấy liền sợ, nói không chừng về sau đứa nhỏ thấy cha ruột liền oa oa khóc, nhìn đến nghĩa phụ này liền ha ha cười.”
A Tô nghe vậy sửng sốt, lập tức bật cười. “Sẽ không! Huyền Thương tốt lắm, rất dịu dàng, về sau nhất định cũng là phụ thân yêu chiều con, đứa sao lại sợ huynh ấy chứ?”
Dịu dàng? Nhìn nam nhân vẻ mặt lạnh nhạt, lại cẩn thận vì nàng múc canh chia thức ăn, chăm sóc mọi bề, Nam Cung Dịch không khỏi muốn thở dài...... Huyền Thương chỉ dịu dàng với mình nàng thôi! Về phần người bên ngoài -- thí dụ như mình, toàn bị thái độ lạnh như băng đối đãi a!
Vì bản thân không được người ưa thích, lại không hiểu muốn đi thân cận với người ta cam chịu hạ lưu mà bi thương, đang muốn mở miệng chế nhạo vài câu để an ủi trái tim bị giẫm lên của mình, bỗng dưng, một tiếng động lạ rất nhỏ vang lên, nhất thời làm cho hắn im miệng tập trung.
“Quý phủ có người thích ban đêm lên nóc nhà hóng gió sao?” Huyền Thương lạnh nhạt mở miệng, trong âm điệu vững vàng có một tia hàn ý khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
“Trong phủ tân khách quá nhiều, vi huynh thật sự không dám cam đoan! Chỉ là, cho dù có thật, cũng không thể không lên nóc nhà mình đang ở, mà chọn nóc của ‘Tuyết Tùng Viện’ này của hai người, hay là nơi này phong thuỷ đặc biệt tốt?” Ôn nhã tiếp lời, Nam Cung Dịch nổi lên hứng thú tươi cười. Ha ha, Nam Cung phủ hơn mười năm qua không có trộm dám tiến vào, sao nghĩa đệ vừa đến ở, trộm đêm đã tới rồi? Cũng thật thú vị, không phải sao?
Hai người một xướng một đáp tiếng nói tuy nhẹ, nhưng cũng không cố ý hạ giọng, tiếng nói nhàn nhạt từng câu một không sót chữ nào bay vào trong tai trộm đêm trên nóc nhà, nhất thời, một chuỗi cười mị nhân vang lên.
“Huyền Thương, ta tới tìm huynh!” Biết được mình bị người phát hiện, Đồ Diễm Dao cũng không khẩn trương, thả người nhảy xuống nóc nhà, yêu kiều đi vào trong phòng, khuôn mặt diễm lệ đắc ý tươi cười, dôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm vào Huyền Thương.
Ban người trong phòng trong lúc nàng cất tiếng cười đã sớm cảnh giác đứng dậy phòng bị, mà Huyền Thương sau khi phát hiện là nàng, đã đem A Tô bảo vệ phía sau mình.
Cô nương này là ai? Nghe giọng nói kia vừa quen vừa lạ, khiến người ta nhất thời nghĩ không ra nghe qua ở đâu. A Tô chỉ có thể dựa vào tiếng nói để nhận người nhất thời nhíu mi suy nghĩ, may mắn Huyền Thương rất nhanh liền giải nghi hoặc của nàng.
“Đại tiểu thư, cô là tới muốn lấy đầu Huyền Thương à?” Hắn vẻ mặt lạnh nhạt không gợn sóng, trong lòng lại đóng băng trầm trọng. Đáng chết! Đồ Diễm Dao tìm được hắn, có nghĩa những người khác trong Huyền Cực Môn cũng sẽ biết tung tích của hắn, hắn thật sự nên mang theo A Tô mau chóng rời khỏi, nhưng mắt A Tô còn phải chờ ‘người vợ của bạn’ Nam Cung Dịch đến, hắn không thể bỏ qua cơ hội có thể để A Tô hồi phục thị lực.
Đại tiểu thư? Nghe vậy, A Tô không khỏi run rẩy cả người, bàn tay mềm xoa khóe mắt, nhớ lại ác mộng hơn mười năm trước......
Ta ghét cặp mắt kia, mù là tốt nhất! Mù là tốt nhất......
Thấy thiên hạ dán phía sau run rẩy, Huyền Thương biết nàng khẳng định đã biết Đồ Diễm Dao đến, cho nên nổi lên cảm xúc sợ hãi kinh hoảng, nhất thời ngực có chút đau.
“Huyền Thương, huynh biết ta thích huynh, sao có thể muốn đầu của huynh?” Tâm tư toàn dừng trên người ý trung nhân, Đồ Diễm Dao căn bản lười để mắt chú ý đến sự tồn tại cảu nữ tử sau lưng hắn, khuôn mặt kiều diễm cười sáng lạn như hoa. “Cha hạ lệnh giết huynh, khẳng định là nhất thời tức quá, huynh theo ta trở về nhận lỗi với cha, ta cầu xin, cha nhất định sẽ tha thứ cho huynh.”
Lời này vừa nói ra, Huyền Thương vẻ mặt không thay đổi, nhưng A Tô kinh ngạc vì tâm ý của Đồ Diễm Dao đối với hắn, mà Nam Cung Dịch bên cạnh xem diễn cũng nhịn không được cười thầm trong lòng......
Ha ha, thì ra nghĩa đệ lại được cô nương hoan nghênh như vậy, thật là nhìn không ra nha!
“Đa tạ đại tiểu thư nâng đỡ! Huyền Thương tự nhận mệnh hèn, không xứng đôi với đại tiểu thư.” Huyền Thương vẫn biết nàng đối với mình có ý, nhưng mình vô tâm, khi ở Huyền Cực Môn, làm như không biết, nếu có thể tránh liền cố hết sức tránh cô ta, lúc này đây lại nghe chính miệng cô ta nói yêu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, giống như người chết.
“Ngươi!” Không dự đoán được mình lại bị cự tuyệt, Đồ Diễm Dao vừa ngạc nhiên vừa giận, không dám tin, không nhịn được quát lên. “Huyền Thương, ta thích ngươi là phúc khí của ngươi! Phải biết rằng, cùng ta thành thân, vị trí kia của cha ta trong tương lai chính là cho ngươi ngồi, chẳng lẽ ngươi không động tâm?”
Đại vị kia trong môn bao nhiêu người mơ ước, mọi người đều vội vàng lấy lòng, nịnh hót nàng, muốn được nàng phương tâm ưu ái, Huyền Thương sao có thể không muốn?
Lời nói của cô ta toàn coi mình là chủ, giống như mỗi người đều nên vì được cô ta yêu mến mà mừng như điên, làm người ta nghe xong không khỏi lắc đầu muốn cười, ít nhất Huyền Thương liền cảm thấy buồn cười.
“Huyền Thương đối với đại vị của môn chủ không hứng thú, cho nên ta bỏ đi, không phải sao?” Cười nhẹ mỉa mai, không muốn tiếp tục dây dưa, dứt khoát đem A Tô phía sau ôm vào lòng mình, cho cô ta xem kĩ càng. “Đại tiểu thư, Huyền Thương không có phúc để cô yêu mến, ta là người đã thành thân có vợ con.”
“Là ả ta?” Trừng mắt nhìn nữ tử tái nhợt bình thường trong lòng hắn, Đồ Diễm Dao khiếp sợ vạn phần, tiếp đó là tức giận bùng lên. “Ả ta là ai? Nữ tử bình thường như thế sao so được với ta?”
Trong lúc tức giận, lại phát hiện nữ tử cặp mắt lớn có vẻ cực kì trống rỗng lại vô thân, lập tức bừng tỉnh, đáy mắt nổi lên vẻ hèn mọn. “Ông trời! Ả ta còn là phế nhân mắt mù! Huyền Thương, ngươi cũng bị mù mới có thể nhìn không ra khác biệt của ta cùng ả ta sao?”
Trào phúng cười nhạo, không muốn tin tưởng hắn lại lựa chọn một con mù mọi thứ đều thua kém nàng.
“Đại tiểu thư, nói chuyện hãy cân nhắc, đừng để ta nghe được cô nói nàng là phế nhân mắt mù lần nữa!” Khắp thiên hạ Đồ Diễm Dao không có tư cách nói nàng như vậy nhất! Sự tức giận mãnh liệt dưới đáy lòng sinh ra, Huyền Thương giọng điệu lạnh độc khác thường.
“Thương!” Phát hiện trong thân hình căng thẳng của Huyền Thương cất giấu tức giận to lớn, A Tô theo bản năng vỗ ngực của hắn trấn an, khuôn mặt tái nhợt thèm để ý cười yếu ớt. “Đại tiểu thư, A Tô tuy rằng mắt mù, nhưng ta vẫn luôn cố gắng sống tốt, ta không phải một phế nhân.”
Cảm xúc sợ hãi đối với Đồ Diễm Dao mới vừa rồi, vì Huyền Thương bảo vệ ôm ấp mà biến mất không dấu vết.
A Tô? Tên này thật quen! Cáu giận nhìn chằn chằm cặp mắt to làm người nhìn không khỏi chán ghét, nhìn nhìn, một đôi mắt trong trí nhớ xa xưa cơ hồ đã quên đi bỗng dưng hiện lên trong óc, cùng đôi mắt to trống rỗng vô thần trước mắt dần dần trùng nhau......
“Ngươi là hạ nhân ti tiện năm đó, A Tô?” Bỗng dưng, Đồ Diễm Dao kinh sợ kêu to, nhớ lại chuyện lúc còn nhỏ.
“Đại tiểu thư, là ta.” Gật nhẹ đầu, nàng mỉm cười.
“Thì ra năm đó một kiếm kia của cha ta không giết chết ngươi!” Kinh sợ lúc đầu trôi qua, Đồ Diễm Dao cười lạnh không thôi, ác ý đùa cợt, “Song, mắt ngươi không ngờ lại mù đúng ý ta!”
Đáng giận! Tiểu tiện tì này chẳng những không chết, còn có thể vì là phế nhân mắt mù mà được Huyền Thương thương tiếc! Rất đáng ghét! Đến tột cùng Đồ Diễm Dao nàng có điểm nào so ra kém A Tô? Vì sao ánh mắt Huyền Thương vĩnh viễn chỉ nhìn nó, không dời đến trên người mình?
Nghĩ đến điều này, cảm giác mãnh liệt phẫn hận vì người kém cỏi hơn mình lại có thể được có được thứ nàng muốn nhất tuôn ra, lửa giận xông lên đầu, tính tình kiêu ngạo của nàng phát tác, căn bản không để ý nơi này không phải là ở Huyền Cực Môn, không có khả năng mặc nàng muốn làm gì thì làm, lập tức tay phải mò tìm nhuyễn tiên(roi mềm) đỏ rực trong thắt lưng, tiện tay vung lên, chỉ thấy nhuyễn tiên màu đỏ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đánh vào mặt A Tô, lực đạo mạnh mẽ, không cần suy nghĩ nhiều, rõ ràng muốn một chiêu làm người ta mất mạng.
Nhất thời, A Tô chỉ cảm thấy một đạo kình phong mãnh liệt đến từ trước mặt, lại không biết phải né tránh, lập tức sẽ mất mạng dưới roi, một bàn tay thô ráp nhanh chóng từ phía sau nàng vươn ra, trong chớp mắt chặt chẽ bắt lấy hồng tiên đang đánh tới.
“Đại tiểu thư, đừng ép ta ra tay!” Huyền Thương lớn tiếng cảnh cáo. “Nay ta đã không phải thiếu niên năm đó không thể chống cự hai cha và con các người, cô dụng tới một cọng lông tơ của A Tô, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô!”
“Ngươi buông tay!” Dùng hết sức kéo nhuyễn tiên bị hắn chộp vào trong tay, Đồ Diễm Dao phẫn nộ thét chói tai không ngớt. “Ta muốn giết ả! Thứ gì ta không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng! Huyền Thương, ngươi cần một ả mù có ích gì? Theo ta trở về Huyền Cực Môn, ở bên cạnh ta, thứ ta có thể cho ngươi tuyệt đối nhiều hơn so với ả mù ti tiện kia!”
“Cô điên rồi!” Sẵng giọng quăng nhuyễn tiên, Huyền Thương cười nhạo: “Đại tiểu thư yêu thương, Huyền Thương không đảm đương nổi. Ta đã sớm nói, vị trí môn chủ ta không có hứng thú, đại tiểu thư đi tìm lang quân như ý có thể xứng đôi với cô, có hứng thú với đại vị môn chủ đi. Thê tử cả đời này của Huyền Thương, vĩnh viễn sẽ có một nữ tử tên A Tô!”
Hắn đột nhiên buông tay, Đồ Diễm Dao vì dùng lực quá mạnh mà chật vật lảo đảo vài bước mới đứng vững, lại nghe hắn cố chấp cự tuyệt tình ý của mình như thế, trên mặt nhất thời lúc xanh, lúc trắng, đáy lòng lại biết rõ bản thân võ công không bằng hắn, căn bản không có ích gì, chỉ có thể căm hận ngoan độc nói: “Huyền Thương, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận!”
Dứt lời, giận dữ xoay người rời đi, trong chớp mắt, bóng dáng lửa đỏ liền biến mất trong bóng đêm.
Nhưng mà nàng rời đi vẫn chưa làm cho Huyền Thương buông lỏng, ngược lại tinh thần, cơ bắp đều hoàn toàn căng cứng, bởi vì hắn nhìn thấy một bóng dáng cao gầy như quỷ mỵ bỗng nhiên xuất hiện ngoài cửa.
“Huyền Thương, ta nên cảm tạ ngươi không có ý đồ thương tổn Đồ đại tiểu thư, bởi vì, cô ta thật sự không đáng trở thành nguyên nhân để ta động thủ.” Giọng nói lười biếng xuất từ trong miệng nam nhân cao gầy, tựa hồ có chút phiền chán.
“Huyền Dạ, không phải nghĩa phụ phái ngươi tới giết ta sao?” Ánh mắt lạnh lùng không chớp chút nào chằm chằm theo dõi hắn, Huyền Thương lạnh giọng hỏi. Hiện tại người trong Huyền Cực Môn không phải đều nghe lệnh nghĩa phụ, muốn lấy tính mạng của hắn sao?
Nghe vậy, Huyền Dạ đột nhiên nở nụ cười. “Huyền Thương, nếu ta muốn giết ngươi, tuyệt không phải do lệnh nghĩa phụ, mà là hai người chúng ta một ngày nào đó phải tranh thắng bại! Ngươi có biết, sau năm chín tuổi, chúng ta chưa từng giao thủ, ta vẫn rất muốn biết những năm gần đây, ngươi và ta rốt cuộc ai hơn ai kém?”
Dừng một chút, sau khi hứng thú sâu sắc dò xét hắn, đột nhiên xoay người chậm rãi bước đi dưới ánh trăng, trong giọng nói lười biếng mệt mỏi ẩn chứa sự đồng tình như có như không, phiêu lãng bay bềnh bồng dưới bầu trời đêm. “Bị Đồ đại tiểu thư thích là chỗ ngươi xui xẻo hơn ta! Ngươi gặp vận rủi như thế, đêm nay nếu cùng ngươi động thủ, thắng cũng không vinh dự, ngày khác có duyên lại giao thủ đi......”
Nghe giọng nói biếng nhác không biết là nói đùa hay chế giễu dần dần đi xa, chung quanh không có tiếng động, Huyền Thương đột nhiên có cảm giác bị thương hại quái dị.
Thật lạ! Được Huyền Dạ từ nhỏ vừa là địch vừa là bạn thông cảm...... Thật không biết nên có phản ứng gì! Có điều hắn bỏ đi, quả thật làm cho người ta thở phào nhẹ nhõm!
Đang lúc Huyền Thương âm thầm ngẫm nghĩ, Nam Cung Dịch từ trong lời nói của bọn họ phát hiện một chút dấu vết vẻ mặt quỷ dị nhìn y......
Huyền Cực Môn?
Bị đuổi giết?
Hiện tại người bị Huyền Cực Môn dốc toàn lực muốn lấy đầu tới tay là sát thủ đồng môn ngày xưa của bọn họ -- “Câu Hồn Tu La”, chẳng lẽ...... Ha ha, nếu thật sự là như thế, vậy có nghĩa mắt mình thật sự rất tốt, liếc mắt một cái liền nhìn trúng một người đặc biệt vô cùng như vậy làm nghĩa đệ.
Để chứng thật phán đoán của mình là đúng, Nam Cung Dịch vẻ mặt ôn nhã cười, hỏi rất nhẹ nhàng. “Thương đệ, cảm giác con người trị giá vạn lượng hoàng kim là như thế nào?”
Hắn đoán ra thân phận mình! Thâm trầm dò xét hắn, tay Huyền Thương lặng lẽ cầm chuôi kiếm giắt bên hông, không khí nháy mắt đông lạnh.
“Thương......” Bị hắn ôm trong ngực, A Tô trên mặt cũng có vẻ bất an.
“Ha ha...... Đừng khẩn trương!” Liếc nhìn bàn tay to cầm kiếm của hắn, Nam Cung Dịch vẫn như cũ vẻ mặt thoải mái, đáy mắt chỉ có ý cười. “Nam Cung Dịch ta cùng người kết giao, từ trước đến nay đều không quan tâm đối phương thân phận ra sao! Hơn nữa, con mình có bị chốc đầu cũng là tốt, nghĩa đệ nhà mình đương nhiên phải bênh vực! Ta chưa từng nghĩ tới muốn bỏ đệ a!”
Aiz...... Nghĩa huynh tốt như hắn chắc đã tuyệt chủng rồi, Thương đệ nếu biết hàng nên quý trọng mới phải!
Nghe vậy, A Tô cảm thấy thả lỏng, nhịn không được nở nụ cười, bất an trên mặt biến mất. A...... Nàng biết mà, Nam Cung đại ca đối với Huyền Thương thực sự rất tốt!
Mà Huyền Thương lại nặng nề theo dõi y, giống giống như đang quan sát xem lời Nam Cung Dịch nói là thật hay giả. Thẳng đến khi cùng ánh mắt đối diện thản nhiên nhìn hắn thật lâu sau, bàn tay rốt cục cũng buông chuôi kiếm ra, tiếng hừ lạnh nhàn nhạt vang lên, “Nói nhảm thật nhiều!”
“Nói nhảm?” Một mảnh chân tình bị chó cắn, Nam Cung Dịch đang muốn kháng nghị hết sức, Huyền Thương lại mở miệng --
“’Người vợ của bạn’ ngươi đến tột cùng là khi nào tới?” Hắn cùng A Tô ở chỗ này càng lâu, không chỉ đối với bọn họ bất lợi, cũng tăng thêm phiền toái cho Nam Cung Dịch!
Nam Cung Dịch này tuy rằng nói nhảm quá nhiều, trong ngoài không đồng nhất, nhưng...... Là người cũng không tệ lắm, bọn họ không nên liên lụy của hắn.
“Một hai ngày nữa! Ta cũng không chắc......”
“Thiếu gia...... Thiếu gia......”
Nam Cung Dịch nói chưa hết lời, tiếng gọi liên tiếp đột nhiên từ phương xa dần dần đến gần, cuối cùng, một tên nô bộc thở phì phò chạy vào trong phòng, miệng còn không ngừng gọi người.
“Thở trước đi! Có chuyện gì từ từ nói.” Nam Cung Dịch ôn nhã mỉm cười, tự nhận là chủ tử tốt biết thương hạ nhân.
Hít thở sâu, nô bộc nhếch miệng cười, lập tức lớn tiếng nói: “Thiếu gia, khách quý ngài phân phó nếu đến thăm phủ chúng ta liền nhanh chóng thông báo cho ngài biết, hiện đang ở đại sảnh chờ ngài!”