Mỹ Nhân Phu Quân

“Thanh nhi?”

Vừa mới đi
ra khỏi Trúc Uyển định đến chổ Mạc Lục để xem hôn lễ đã được chuẩn bị
đến đâu, Ngọc Phi Yên bất ngờ nhìn thấy Thanh Nhi đang ở phía trước.

Tại sao Thanh Nhi lại đến đây?

Nhìn bên cạnh Thanh Nhi không thấy có người nào, nàng vội bước nhanh đến đấy ôm chầm lấy nàng ấy, xiết thật mạnh.

“Tỷ đến đây một mình?”

Thanh Nhi gượng gạo gật đầu.

Ngọc Phi Yên thấy có chút kỳ quái, đại ca của nàng bụng dạ hẹp hòi, như thế nào lại
thả Thanh Nhi đi đến đây? Trước đây không phải nàng còn nghe nói đại ca
đang ép hôn Thanh Nhi sao, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì thế?!

Nhìn khuôn
mặt tái nhợt gầy yếu của Thanh Nhi, ánh mắt nàng hiện lên sự lo lắng
khôn nguôi, nàng nhanh chóng nắm lấy cổ tay của nàng ấy, sau đó trong
ánh mắt của nàng hiện lên sự tức giận rồi lại nhanh chóng biến mất.


Thanh Nhi
của nàng thế mà đã có bầu hơn ba tháng, các nàng xa nhau cũng không đến
bốn tháng mà? Cái tên Ngọc Phong Dương tiểu nhân ấy thế mà đã ăn Thanh
Nhi nhanh gọn như vậy sao, hiện tại còn chưa đám cưới nhưng hắn đã làm
cho Thanh Nhi có bầu, lại để nàng chạy đến đây, thật không thể nào tha
thứ được!

Tay nàng kéo Thanh Nhi về phía trong rừng trúc, nhưng lúc ấy Thanh Nhi lại đứng bất
động, nàng khó hiểu quay đầu lại nhìn nàng ấy, Thanh Nhi làm sao vậy?

Thanh Nhi
lắc đầu, trên khuôn mặt hiện lên sự khó xử, nàng biết người ngoài không
thể vào trong Trúc Uyển, nếu Cô gia biết nàng vào đó sẽ tức giận đối với Phi Yên, nàng không muốn vì nàng mà tiểu thư bị phiền phức.

Ngọc Phi Yên như hiểu được Thanh Nhi đang nghĩ gì, nhưng hiện tại lúc này đã là lúc
nguy cấp lắm rồi, giờ phút này nàng phải giúp Thanh Nhi an thai, bởi vì
đi đường quá mệt nhọc nên thai nhi có dấu hiệu đẻ non, có lẽ nha đầu này cũng không biết là mình đang có mang.

Nghĩ như vậy, nàng càng hết sức kéo Thanh Nhi vào trong Trúc Uyển, Thanh Nhi bất đắc dĩ phải buông xuôi để Phi Yên dắt đi.

“Tiểu Phi Yên.”

Mới vừa xuyên qua rừng trúc, Thanh Ảnh đã đứng chặn trước mặt các nàng.

“Thanh Ảnh huynh tránh ra.”

Ngọc Phi Yên không thèm nhìn hắn, nàng đẩy hắn qua một bên, tiếp tục kéo Thanh Nhi
đi, nhưng ngay sau đó Thanh Ảnh lại đứng trước mặt các nàng.

Ngọc Phi Yên ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt nàng hiện lên sự tức giận bừng bừng,
bây giờ nàng không có tâm trạng muốn giải thích cùng hắn bất cứ điều gì.

“Tránh ra.”

Thanh Ảnh
bất động, vẻ mặt vô tội nhìn nàng, Tiểu Phi Yên biết rất rõ quy củ vì
sao lại còn đem phiền toái đến cho hắn thế này? Hắn cũng không muốn làm

cho nàng tức giận, nhưng mà đây là mệnh lệnh cấp trên nên hắn đành phải
lực bất tong tâm vậy.

“Tiểu Phi Yên, ngươi cũng biết người ngoài không được phép vào trong Trúc Uyển”

Nàng mau mau đem Thanh Nhi ra ngoài đừng làm cho hắn khó xử mà.

Ngọc Phi Yên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, kéo Thanh Nhi tránh hắn, nhưng mà hắn lại bám chặt các nàng như hình với bóng, các nàng đi bên trái, hắn
cũng đi theo bên trái; Các nàng quẹo bên phải hắn cũng quẹo qua phải.

“Rốt cục ngươi muốn như thế nào đây?”

Ngọc Phi Yên không còn kiên nhẫn nữa, đứng yên tại chổ, hắn không biết hiện giờ nàng đang rất tức giận sao.

Thanh Ảnh thấy nàng có chút tức giận, khuôn mặt vô tội giơ hai tay lên đầu hàng, hắn cũng lực bất tòng tâm a.

“Tiểu Phi ——”

Chữ “Yên” còn chưa kịp thốt ra, thì tiếng “bùm” vang lên, Thanh Ảnh ngã nhoài trên nền đá quý.

Chướng ngại đã được quét dọn!

Ngọc Phi Yên vỗ vỗ hai tay, kéo Thanh Nhi tiếp tục đi về phía trước.

Tới phòng
của nàng, nàng đem Thanh Nhi đặt lên giường, lấy một chén nước nóng đưa
cho nàng ấy, sau đó ngồi kế bên cạnh, cầm lấy tay của Thanh Nhi, ôn nhu
hỏi “Tỷ không phải đang ở Tiêu Dao cốc sao, đến đây làm gì?”


Khuôn mặt Thanh Nhi có chút kích động, vừa định mở miệng trả lời lại bị Ngọc Phi Yên chen ngang.

“Muội không phải trách tỷ, nhưng mà Thanh Nhi…”

Nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn tái nhợt gầy yếu của Thanh Nhi, nàng cảm thấy rất đau lòng, nghĩ nghĩ một chút, nói thêm “Tỷ có biết mình có mang không?”

Thanh Nhi vừa nghe được, thì khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm trắng bệch.

Nàng có mang? Tiểu thư nói nàng có mang sao?

Nàng đang có mang thật sao?

Như không thể tin được, nàng nhìn Ngọc Phi Yên, có thể như thế sao?

Nàng thấy tiểu thư gật đầu, nhưng nàng vẫn không tin.

Ngọc Phi Yên bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu này thật ngốc.

“Tỷ thật sự đã có bầu, hơn nữa đã hơn ba tháng, nhưng mà —–“


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận