Phòng khách – Trúc Uyển
Ngọc Phi Yên tay ôm đàn tiêu sái đi đến phòng khách tìm Long Diệc Hân, trên môi nàng lộ ra một nụ cười mờ ám, quả nhiên tướng công nhà nàng đang nằm trên
chiếc ghế dài quen thuộc nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lòng nàng rất tò mò, chẳng lẽ tướng công nhà nàng lúc nào cũng lười biếng như thế sao?
Trừ phi có
chuyện vô cùng quan trọng thì hắn mới rời khỏi Trúc Uyển để đi ra ngoài, bình thường hàng ngày đều ở Trúc Uyển, nếu không nhắm mắt dưỡng thần
thì đọc sách, chơi cờ, cũng rất ít khi luyện công.
Trong lòng
nàng từ lâu đã thầm oán, Phi Long Sơn không thất bại ở trong tay tướng
công nàng thì thật là kỳ tích, mọi người chắc đều không biết rằng, Phi
Long Sơn thành danh như ngày nay không phải là do năng lực trác tuyệt
của hắn, mà dưới tay hắn có tứ đại đường chủ và bảy vị kỳ chủ hình như
cũng không có làm gì a.
Tóm lại một
câu là, những người lảnh đạo tổ chức Phi Long hình như không có việc gì
đề làm hết, nhưng kỳ quái là tổ chức này lại vô cùng nổi tiếng, thật là
một chuyện khó hiểu vô cùng.
Tam ca nhà
nàng và nàng đã lâu không có gặp nhau, không biết là hắn đã đi nơi nào
nữa, nàng thật rất nhớ hắn, chốc lát nữa nàng sẽ hỏi tướng công nhà nàng chuyện này mới được.
Đem chiếc
đàn đặt trên bàn, xoay người đi đến chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, nàng cúi
mặt xuống nhìn tướng công nhà nàng, ánh mắt nàng càng lúc càng đắm đuối.
Một dòng suối nhỏ trong xanh đang chảy róc rách, một khóm hoa, một áng mây, một khúc nhạc dịu êm…
Vì sao tướng công nhà nàng lúc nào cũng như thế này, thật sự là khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ mà.
Không thể
nói hắn đẹp, nói đẹp thì rất tục tằng, có vẻ như khinh nhờn; Cũng không
thề nói hắn giống thần tiên, có thần tiên nào lại giống như hắn chứ, hắn chính là hắn, là trượng phu của Ngọc Phi Yên nàng.
Đang lúc
nhìn đắm đuối, chợt lông mi của Long Diệc Hân run run, hắn đột nhiên mở
đôi mắt phượng ra, nở ra một nụ cười nhè nhẹ mà tuyệt đẹp.
Tựa như hình người trong bức tranh đang nhoẻn miệng cười, nét đẹp này có thể đặt bút thành thơ.
Trên bức
tranh có điểm chút màu hồng nhạt của hoa quế, và những chùm mây xanh
biếc đang lững lờ trôi trên ngọn núi phủ đầy tuyết trắng.
Trong lòng
Ngọc Phi Yên phấn chấn, vì nụ cười tuyệt đẹp này của hắn nàng có thể từ
bỏ ước mơ của mình, từ nay về sau sẽ cùng hắn ở bên nhau đến khi răng
long đầu bạc.
“Nước miếng chảy ra “
Long Diệc
Hân thản nhiên nói, đứng dậy, thấy nàng nhìn hắn đắm đuối như thế, hắn
thật vui vẻ, nhưng mà hắn cũng không hy vọng khi họ ở chung nhau nàng
luôn thất thần như vậy, nàng nhất định phải có thói quen ở cạnh hắn mới
được, bởi vì nàng và hắn nhất định phải ở bên cạnh nhau suốt cả cuộc đời này.
Ngọc Phi Yên đỏ mặt, vội vàng định lau đi nước miếng của mình, xoa xoa khóe môi thì
mới biết là hắn chọc ghẹo mình, nàng lườm hắn một cái, cùng hắn nằm trên chiếc ghế dài, nàng cũng thích chiếc ghế này, không biết nó làm bằng
loại trúc gì mà nằm thật thoải mái.
“Nghe nói vài ngày nữa sẽ đến hội chùa, ta muốn đi xem”
Nàng xoay
đầu nhìn về phía tướng công nàng, ở trên núi Phi Long này một thời gian
dài khiến nàng thật nhàm chán, tuy rằng được ăn thức ăn của Huyền U
nhưng mà nàng cũng muốn đi ra ngoài dạo đây đó a, không giống như tướng
công nàng, cứ suốt ngày ở một nơi, nếu giống như thế chắc nàng sẽ bị
chết sớm quá.
Đôi mắt
phượng sâu thẳm của Long Diệc Hân âu yếm nhìn nàng, khẽ gật đầu, nàng
thật đã cố gắng hết mình vì đã ở Phi Long Sơn một thời gian dài như vậy, cho nàng đi ra ngoài dạo để nàng có thể giải sầu.
Vừa thấy hắn gật đầu, Ngọc Phi Yên liền nhảy chồm lên ôm chầm lấy người trước mặt
mình, hôn lên trên mặt hắn, gần đây tướng công nhà nàng tự nhiên lại
thay đổi, nàng có yêu cầu gì hắn đều đáp ứng, khiến nàng có chút không
quen.
“Tướng công à, ta có thể theo Huyền U luyện võ không, hôm qua Huyền U nói muốn dạy võ cho ta”
Ha ha, nàng phải trêu trẹo hắn một tí, bởi vì nàng muốn nhìn thấy phản ứng của tướng công nàng.
“Huyền U muốn dạy nàng võ công?”
Long Diệc Hân dùng tay nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Huyền U tuyệt đối sẽ không nháo loạn theo nàng.