Mỗi năm vào
ngày mười lăm tháng mười trong năm, ở Ẩn Thành sẽ có lễ hội chùa, đây là quy định bất thành văn, sự kiện này chứng minh Đại Kiền thịnh thế phồn
vinh, dân chúng an cư lạc nghiệp, ăn uống ấm no nên có dư tiền để tiêu
phí cho việc du ngoạn.
Ngọc Phi
Yên, Vân Tranh, Mạc Lục cùng Tiểu Nguyệt Tử phấn khởi bừng bừng cùng
nhau chen chúc trong đám đông như kiến để đi xem lễ hội chùa, tuy rằng
chen chúc chật chội, nhưng nhiệt tình trong lòng ai ấy cũng đều tăng
vọt, không ngừng đi lung tung khắp nơi.
Vân Tranh
che chắn cho Ngọc Phi Yên tiến lên phía trước trong đám người chật chội, đột nhiên phát hiện một dáng người rất đỗi quen thuộc, vì thế thì thầm
vào tai Ngọc Phi Yên vài câu, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, âm
thầm gật gật đầu.
Đến ngã tư
đường ở phía trước, Ngọc Phi Yên lấy hai tay che ánh mặt trời trên đỉnh
đầu, trên mặt nàng hiện lên nét mệt mỏi bất đắc dĩ.
“Tiều Nguyệt Tử, các ngươi cứ tiếp tục đi trước, ta có chút mệt, muốn cùng Vân Tranh đi tìm chổ nghỉ ngơi một chút, các ngươi cứ tự mình ăn trưa nha”
Tiểu Nguyệt
Tử biết nàng đang có mang nên mệt mỏi cũng là chuyện bình thường, huống
hồ ở đây đông người như vậy, rủi ro đụng trúng nàng thì không được rồi,
cho nên nhất trí thông qua.
Mạc Lục nhíu mày nhìn Ngọc Phi Yên cùng Vân Tranh, hai người này không biết lại cùng nhau giở trò gì đây, mặc kệ là trò quỷ gì cũng không liên quan tới
nàng, vì thế nàng đi theo Tiểu Nguyệt Tử, chỉ trong chốc lát liền biến
mất trong đám đông.
Vân Tranh kéo Ngọc Phi Yên đi về một hướng khác.
Xuyên qua đám đông chật chội, hai người tiến vào một tửu lâu.
Bởi vì hôm nay là hội chùa nên tửu lâu cũng chật ních người, đại sảnh cũng không còn chổ trống nào.
Hai người họ bước lên lầu hai, nhưng không vào trong nhã gian mà chọn một chiếc bàn ngồi gần cửa sổ.
Thật ra thì đã có một người ngồi ở đây rồi.
Hai nàng nhanh chóng ngồi xuống, nữ tử đang ngồi nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ quay đầu lại nhìn các nàng mĩm cười.
Nữ tử này
rất xinh đẹp quyến rũ, nhưng đôi mắt lại đượm nét ưu sầu, nàng nhìn Phi
Yên và Vân Tranh đang ngồi đối diện, trên mặt không hề lộ ra nét ngạc
nhiên nào, tựa hồ như đã quá quen thuộc với hành động của hai người.
“Thanh Ba, đang suy nghĩ gì thế?”
Vân Tranh dùng tay chống cằm, nhìn nữ tử xinh đẹp kia mĩm cười tủm tỉm.
Nàng kia chính là lão bản nương của Thanh Ba Lâu nổi tiếng – Vũ Thanh Ba.
Chỉ thấy nàng ấy cười thật nhẹ nhàng, mềm mại dịu dàng như cánh hoa đang trôi trên mặt nước.
“Không có gì, chỉ cảm thấy cuộc sống của một người bình thường thật tốt”
Lời nói sâu xa, che giấu tâm tư kín đáo nhưng thể hiện sự cảm khái rất tự nhiên.
“Mỗi người có một cuộc sống khác nhau, Thanh Ba cô nương cần gì phải hâm mộ người khác?”
Ngọc Phi Yên nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, tinh tế đánh giá, nàng thật thích nàng
ấy, nữ tử này cũng không phải không thể trở thành tam tẩu của nàng, xem
ra thì nàng ấy quả thật rất thích Tam ca tính tình phong lưu của nàng
rồi, nàng biết Tam ca nàng không phải là không thích nữ tử này, nhưng
hắn không đành lòng vì nàng ấy mà buông tha cho đám ong bướm bay lượn
khắp vườn hoa.
Nữ tử trước
mắt này chỉ muốn được một người bình thường yêu say đắm, đối với một
người bình thường mà nói thì điều này vốn thật đơn giản, nhưng mà, Tam
ca nàng sẽ không thể nào cho nữ tử này một cuộc sống hạnh phúc rất đỗi
bình thường như thế được.
Vũ Thanh Ba chỉ cười cười, không nói gì nữa, ánh mắt nàng lại chuyển hướng nhìn dòng người tấp nập phía bên ngoài cửa sổ.
Ngọc Phi Yên cùng Vân Tranh liếc mắt nhìn nhau, hai người đều thấy được sự bất đắc
dĩ trong ánh mắt của đối phương, tiểu nữ tử này thật chấp nhất quá.
Hai người cùng nhìn theo khung cảnh náo nhiệt, rộn ràng dưới đường.
“Ta đói bụng, Tranh Tranh, hai người có muốn ăn một chút gì hay không?”
Bây giờ Ngọc Phi Yên phát hiện mình thật mau đói, tham ăn, vừa mới ăn vặt một đống
trên đường đi, ngồi xuống chưa được bao lâu thì lại thấy đói bụng, nếu
cứ như vậy hoài thì nàng thật lo cho vóc dáng của mình, nhưng mà nàng
phải vì bảo bảo trong bụng mình mới được.
Vân Tranh gật gật đầu, ngoắc tiểu nhị tới, ba người tự chọn một vài món đồ ăn mà mình thích.
Có lẽ bởi vì thân phận đặc biệt của các nàng, nên đồ ăn được nhanh chóng đem lên.
Ngọc Phi Yên mặc kệ hai người kia như thế nào, nàng đang rất đói bụng, nên liền cầm
đũa lên gắp đồ ăn liền, trong nháy mắt thức ăn được nhanh chóng đưa vào
miệng, nhai nuốt liên tục, không ngừng nghỉ.
Vân Tranh
nhìn thế thì cảm thấy buồn cười, Phi Yên thật vô cùng yêu thích và cưng
chiều đứa nhỏ trong bụng mình, nàng chỉ thích thức ăn của Huyền U, thế
mà vì đứa bé trong bụng nên nàng ăn cả thức ăn vô cùng khó nuốt trong
tửu lâu này.
“Phi Yên, thức ăn nơi này hợp khẩu vị của tỷ sao?”
Ngọc Phi Yên liếc mắt nhìn Vân Tranh, chỉ e rằng nàng ấy không phải chỉ có ý này,
xem kìa, ánh mắt nàng ấy lộ ra vẻ trêu chọc, nói lầm bầm gì thế, không
phải là muốn nói nàng ăn nhiều quá thì dáng người sẽ mập rất khó coi
sao, sao nàng ấy không ngẫm lại, có phụ nữ mang thai nào lại có dáng
người thon thả chứ?!
Phụ nữ có thai phải mập mạp một chút, bây giờ nàng quả thật còn gầy lắm, cho nên, nàng quyết tâm phải ăn thật nhiều vào.
“Nếu Tranh Tranh giống như lời nói, không muốn ăn, thì có thể đem đồ ăn tặng cho ta”
Đồ ăn nơi này truy rằng kém xa những món ăn của Huyền U, nhưng mà cũng có thể ăn được.
Trong lòng
Vũ Thanh Ba tràn đầy tâm sự, nhìn thấy Phi Yên ăn uống rất ngon miệng,
khiến nàng cảm thấy vui vẻ hơn nên cũng chậm rãi thưởng thức các món ăn.
Tiểu thư Phi Yên này, cái gì cũng nhanh…
“Đúng rồi, Thanh Ba cô nương, Tam ca nhà ta đã trở lại đây hay chưa?”
Trong lúc
ăn, Ngọc Phi Yên chợt hỏi, nàng biết ở trước mặt nữ tử này không nên
nhắc tới Tam ca, thế nhưng đã thật lâu rồi nàng không gặp được tam ca
nàng, mọi người đều không có nói cho nàng hắn đã đi đâu, làm gì…nên nàng chỉ có thể hỏi nữ tử trước mắt này mà thôi, dù sao thì người này cũng
là hồng nhan tri kỹ của Tam ca nàng mà.
Vũ Thanh Ba chơm chớp đôi mi, nhìn nàng lắc đầu buồn bã.
Từ kinh
thành đến Lạc Dương đâu phải là rất xa, có lẽ hắn đã sớm tới Lạc Dương
rồi không chừng, nhưng mà vẫn chưa tới đây gặp nàng, chắc là đã ở đâu đó cùng một nữ nhân khác rồi chăng? nghĩ đến đây trong lòng nàng vô cùng
căng thẳng, nụ cười trên môi đong đầy chua xót.
“Phi Yên, tỷ đang nhớ đến tam ca của mình à?”
Vân Tranh
nâng ly trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, chủ tử nàng vô cùng bất mãn
việc Mục Cảnh Thiên và Ngọc Phi Yên cùng ở một chổ với nhau, tuy là
huynh muội tình thâm nhưng trong mắt người này thì ai cũng giống như hạt cát cả, chủ tử nàng không cho phép chuyện thê tử mình bị người khác ôm
trong lồng ngực.
Ngọc Phi Yên nhướng đôi mày liễu lên, Tranh Tranh giống như muốn phản đối nàng a.
“Tranh Tranh chớ quên, Mục Cảnh Thiên chính là ca ca của ta, cũng là cấp trên trực tiếp của ngươi”
Vân Tranh
không thèm để ý, chỉ cười cười, nàng đương nhiên nhớ rõ Mục Cảnh Thiên
chính là cấp trên trực tiếp của mình, nhưng mà quyền uy của chủ tử nàng
lại lớn hơn cấp trên trực tiếp của nàng, nên nàng thà rằng đắc tội với
vị cấp trên này còn hơn là đắc tội với chủ tử mình.
“Phi Yên, tỷ cũng biết chủ tử ta là người có quyền uy cao nhất”
Ngọc Phi Yên cúi đầu cười, Vân Tranh này thật sự là giảo hoạt.
Trong lúc ba nàng cùng nhau nói chuyện phiếm thì có bốn người tiến vào nhã phòng đối diện với chổ ngồi của các nàng.
Bốn người
này hiên ngang bước vào, nam tử chính giữa rất tao nhã, nhưng lại tràn
ngập khí phách, khí thế trên mặt hơn hẳn ba người kia một bậc. Người thứ hai tuy đã cao tuổi nhưng tinh nhanh, mạnh mẽ, dồi dào sức lực ( = quắc thước), là một lão giả mặt mày hồng hào, bước chân vững vàng, hào sảng, người thứ ba cũng là một lão giả nhưng rất phong độ, chắc chắn khi còn
trẻ hẳn là một nhân vật phong lưu, người cuối cùng thì động tác trang
nghiêm, cứng ngắc, khuôn mặt như sắt.
Bốn người
bốn tướng mạo, bốn tư thái, phong độ khác nhau nhưng chỉ vừa nhìn thấy
thì liền biết bọn họ không phải là những nhân vật tầm thường.
Bốn người đi vào nhã phòng, ngồi xuống theo thứ tự.
“Lạc Dương không hổ danh là nơi chốn phồn hoa bậc nhất, hôm nay ta tận mắt chứng kiến thấy quả thật không sai”
Nam tử tao nhã đang cầm chiết phiến (quạt giấy), nhẹ nhàng phe phẩy, sau đó “bụp” một tiếng, chiết phiến được khép lại.
“Các ngươi nghĩ, nơi này so với kinh thành thì như thế nào?”
“Mỗi nơi mỗi vẻ mà thôi.”
Lão giả
không nhanh không chậm trả lời, kinh thành là thủ đô của Đại Kiền, dĩ
nhiên phồn hoa không cần phải nói, Lạc Dương là cố đô của các triều đại
trước, hiển nhiên cũng sẽ không thể nào kém cỏi hơn.
“Mặc kệ là
kinh thành hay là Lạc Dương, thiên hạ đông đúc hay là vương thổ to lớn,
non sông gấm vóc này đều là của đương kim thánh thượng”
Nam tử trung niên phong độ, ôm quyền cung kính nói.
Lão giả vừa nghe thấy lời này của hắn thì không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Nam tử trung niên mĩm cười, cúi đầu uống trà, chổ hắn ngồi hướng nhìn ra cửa sổ, cho nên khi hắn ngẩng đầu nhìn chợt thấy một hình dáng vô cùng quen thuộc,
nét mặt không khỏi thể hiện sự kinh ngạc, sao nàng ấy lại ở chổ này?!
Ba người kia còn lại nhìn thấy biểu hiện của hắn thì đều phóng tầm mắt nhìn theo,
chỉ vừa thấy được thì tâm tư của họ liền chả giống nhau tí nào —-
Nam tử ôn
nhu nhã nhặn bên môi lộ ra một nụ cười tươi biến hóa kì lạ, trong lòng
hắn thầm nghĩ: thật là đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công. (= đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí
công phu)
Khuôn mặt lão giả lộ vẻ mơ hồ, nha đầu này sao lại ở chổ này thế?
Nhìn thấy thế, khuôn mặt lạnh lùng uy ngiêm của nam tử đột nhiên có chút phấn khích, tò mò.
Nhưng mà chuyện làm cho bọn họ có suy nghĩ cũng không ngờ thì ở đằng sau —–
Trong lúc ba nàng còn đang dùng bữa, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, một nam tử áo trắng tiêu sái bước vào.
Cả ba nữ tử
đều đột nhiên đứng lên, vừa nhìn thấy nam tử áo trắng ấy, nữ tử áo tím
liền bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, thanh âm trong trẻo,tràn đầy sức
sống vang vọng khắp lầu hai.
“Cảnh Thiên!”