Mỹ Nhân Phu Quân

Trúc xanh
bạt ngàn, Ẩn Thành là một mảnh xanh hài hòa, gió thổi khiến từng đợt
hương trúc ngào ngạt lan tỏa khắp nơi, vấn vương lòng người, thanh tĩnh
hồn người. Kiền hoàng đang đứng khoanh tay bên ngoài rừng trúc, môi mĩm
cười nhưng ánh mắt hun hút, sâu thẳm, khó lường.

Ngọc Phi Yên nhìn người đang đứng ở phía trước xa xa, mỉm cười, chắc hẳn là hắn đang rất muốn vào Trúc Uyển, nhưng mà tướng công nhà nàng không cho hắn vào, trực giác nói cho nàng biết, tướng công nhà nàng và nghĩa huynh nàng có mối quan hệ không rõ ràng, tuy rằng, không ai nói cho nàng biết, nhưng
mà nàng không có ngốc, có thể tự mình phỏng đoán được.

Nàng tò mò
không biết mục đích của Kiền hoàng tới đây là gì, không hiểu sao, tướng
công nhà nàng lại để cho người ta vào Phi Long Sơn nhưng lại không
nghênh đón, không biết tại sao, Kiền hoàng lại dễ dàng tha thứ chuyện ấy mà đến tận đây dứng chờ … Bởi vậy, có thể thấy được Kiền hoàng ưu ái
tướng công nhà nàng như thế nào, quan hệ bọn họ như thế nào đây?

Việc này khơi dậy cuồn cuộn lòng hiếu kỳ của nàng, nàng nóng lòng muốn khám phá vấn đề này lắm rồi.

“Nghĩa huynh, sao lại đứng ở đây?”

Nàng biết rõ ràng, lại cố tình hỏi hắn như thế, hắn muốn vào hay không vào, nàng
không quan tâm, lỡ như hắn muốn vào thì nàng sẽ dẫn hắn vào sao? Hắn mà
đi vào, không chỉ tướng công nhà nàng không vui mà nàng cũng buồn vì tự
nhiên có thêm một người ăn thức ăn của Huyền U làm cho nàng, thật sự là
mất nhiều hơn được … cho nên … nàng sẽ không dẫn hắn vào.

Kiền hoàng
quay đầu lại nhìn nàng, khẽ gật đầu, Long Diệc Hân không chủ động tới
gặp hắn, hắn đành hạ mình tới gặp hắn ta vậy, nhưng mà, nơi này bị bao
phủ bởi rừng trúc, tuy rằng thực thanh nhã, nhưng hắn biết bên trong
nguy hiểm vô cùng, hắn biết mình không thể nào vào được. Cho nên, hắn đã đứng chờ ở ngoài này, hắn không tin Long Diệc Hân cả đời này không bước ra ngoài, hắn biết, tên kia không phải là trốn hắn, chỉ là không muốn
gặp hắn mà thôi, hắn ta vô cùng khinh thường hắn, điều này khiến cho hắn rất buồn bực.

“Người có thể làm cho nghĩa huynh chờ, tuyệt đối không phải là người thường, là ai thế?”

Ngọc Phi Yên xoay đầu cười, nàng không hiểu gì hết, nghĩa huynh này đối với tướng
công nhà nàng thật vô cùng đặc biệt nha, trong lòng nàng có chút khó
chịu mà không biết vì sao, giống như là đang có người mơ ước lấy đi đồ
vật quý giá của nàng vậy.

Kiền hoàng nhướng đôi mày rậm của mình lên, đối với lời nói của nàng, cười nhạo không ngừng.

“Muội tử, ở trước mặt vi huynh còn muốn giả ngu sao? Ta đang đợi ai, không phải trong lòng muội rất rõ ràng sao?”

Nha đầu này luôn như vậy, làm cho hắn rất là bất đắc dĩ.


Ngọc Phi Yên cười hì hì, đối với lời nói trào phúng của hắn, nàng không thèm để ý.

“Nếu là
nghĩa huynh chờ tướng công nhà muội, thì muội khuyên huynh nên đi về
trước đi, tướng công nhà muội sáng sớm đã đi, không có ở nhà”

“Phải không?”

Kiền hoàng
không phải nghi ngờ Ngọc Phi Yên, mà hoàn toàn không tin tưởng, hắn đã
sai Thôi Lợi túc trực ở đây từ lúc nữa đêm, sáng sớm nay, hắn liền tới
đây lập tức, sao hắn lại không thấy Long Diệc Hân bước ra ngoài? Nhưng
mà hắn cũng thật buồn bực, sao muội tử hắn lại không ở trong Trúc Uyển
này.

“Đúng vậy, bởi vì sáng sớm hắn đã đến Kì Cư nói cho muội biết, hắn phải xuống núi một chuyến”

Ngọc Phi Yên gật đầu thật mạnh, mấy ngày nay bởi vì tướng công nhà nàng và nàng có
mâu thuẩn nhỏ, cho nên nàng ở chung với Tranh Tranh. Ha ha, về phần cái
mâu thuẩn nhỏ kia là gì, không nói ra thì ai cũng biết, vì ai chả biết
phụ nữ mang thai thì tính tình sẽ khó chịu một chút…

Kiền hoàng mỉm cười, “Nói như vậy, muội tử có thể cùng vi huynh đi thưởng ngoạn Phi Long Sơn có được không?”

Nếu hắn đợi không được Long Diệc Hân, hắn sẽ quải thê tử của hắn ta đi, đến đây mấy ngày nay, hắn cũng chưa có đi du ngoạn nơi này, thật sự là đã phụ lòng
cảnh đẹp nơi đây.

Ai ngờ, khuôn mặt Ngọc Phi Yên lại vô cùng buồn bã “Nghĩa huynh, sao huynh lại có ý nghĩ bắt một phụ nữ có thai đi cùng huynh?”

Nàng mệt
chết đi được, hơn nữa cũng đói bụng, nếu không thế thì nàng đã không
quay về Trúc Uyển làm gì, nàng tuyệt đối không thừa nhận là nàng đang
rất nhớ tướng công nhà nàng.

Kiền hoàng bất động thanh sắc, chậm rãi nói “Ta nhớ rõ, ngày nào đó có một phụ nữ có thai còn tham gi đi lễ hội chùa”

Ngọc Phi Yên nghe hắn nói như vậy, khuôn mặt lại vui vẻ tươi cười, không hề có chút xấu hổ.

“Nhưng mà, nghĩa huynh không có nhớ là phụ nữ có thai kia chỉ ngồi ở tửu lâu để xem lễ hội chùa thôi sao?”

Nàng đâu có đi lung tung…

Kiền hoàng lấy một loại ánh mắt khác trừng nàng, nha đầu này đúng là giảo hoạt.


“Muội tử không muốn bồi vi huynh sao?”

Ngọc Phi Yên gật gật đầu, “Ta đói bụng.”

Lý do thật quang minh chính đại.

“Vi huynh sẽ cùng muội dùng bữa, như thế nào?”

Kiền hoàng mỉm cười, nhìn nàng dò xét, hắn thật muốn biết nàng còn bịa ra lý do nào nữa.

Ngọc Phi Yên xem như mình đã ăn xong rồi, xem ra hôm nay Hoàng đế nghĩa huynh sẽ
không bỏ qua cho nàng, nhưng mà, nếu cùng hắn dùng bữa thì không thể
quay về Trúc Uyển để ăn thức ăn của Huyền U, điều này làm cho nàng phân
vân, ánh mắt tối đi một chút.

“Được rồi, chúng ta đi ăn, muội là con gái của cha muội cũng nên bồi ông ấy một chút, để tránh ông lại lải nhải”

Kiền hoàng
vừa lòng gật đầu, đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt tối thui của nàng,
nhưng mà, hắn có chút hoài nghi, dùng bữa chung với Hoàng đế như hắn
thật khó khăn lắm sao???

****

Cùng Hoàng
đế nghĩa huynh ăn cơm khiến nàng có chút không cảm thấy ngon miệng, có
lẽ là nhìn thấy nàng thật sự mệt mỏi, hơn nữa Thành quận vương gia luôn
thúc giục nàng phải nghỉ ngơi, rốt cục nghĩa huynh khó chơi kia cũng
buông tha cho nàng, khiến cho tâm tình nàng tốt hơn một chút.

Vừa vào đến Trúc Uyển, Ngọc Phi Yên đã bổ nhào vào người đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên chiếc ghế trúc trong phòng khách.

“Tướng công ——”

Nàng nghĩ mình rất muốn hắn.

Không phải nàng đã nói tướng công nhà nàng xuống núi sao, sao bây giờ lại còn ở Trúc Uyển?

Nghĩ cũng
biết là nàng gạt người, gạt khéo đến nỗi không lộ ra chút sơ hở nào, gần đây đâu có sự việc gì, tướng công nhà nàng lại làm biếng thì sao có thể đi ra ngoài chứ, hắn đương nhiên suốt ngày ở Trúc Uyển, không đi đâu

hết.

Hơn nữa, vào lúc ấy, nàng cũng không muốn nghĩa huynh nàng gặp được tướng công nhà nàng.

Long Diệc Hân ôm tiểu thê tử mình, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, tiểu thê tử hắn hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Sao vậy?”

Giọng nói
trầm ấm dịu dàng, không nhanh không chậm của Long Diệc Hân vang lên,
Ngọc Phi Yên tựa đầu mình vào trong lồng ngực của hắn, không nói lời
nào, hai tay ôm chặt người hắn.

“Sao lại thế này?”

Long Diệc Hân tiếp tục hỏi, hắn không tin có người nào dám làm nàng buồn bực, chỉ có nàng chọc giận người khác thôi.

Ngọc Phi Yên vẫn im lặng, nàng cọ cọ chiếc trán của mình vào trước ngực hắn, tâm tình vô cùng buồn bực.

Long Diệc Hân thấy bộ dáng này của nàng thì không nói gì nữa, lẳng lặng ôm nàng, khi nào nàng muốn nói thì tự nhiên sẽ nói.

Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường.

Đột nhiên,
Ngọc Phi Yên ngước mắt nhìn Long Diệc Hân, hai tay đặt trước ngực hắn,
đôi mắt trong suốt long lanh lúc này lại đượm chút u buồn, ngân ngấn
nước, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống.

Giọt nước
mắt đọng lại trên khuôn mặt nàng đã vào miệng của Long Diệc Hân, hắn
liếm láp vị mằn mặn của giọt nước mắt ấy, cảm thấy rất đau lòng.

Long Diệc
Hân chau đôi mày kiếm lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú Ngọc Phi Yên,
thật hiếm khi nhìn thấy nàng khóc như thế này, ngón tay thon dài của hắn xoa nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

“Nói cho ta biết, nàng làm sao vậy?”

Ngọc Phi Yên hít hít mũi, nàng giật mình nhìn nam tử có dung nhan tuyệt thế trước mắt mình, trong lòng lại trào dâng buồn bực.

“Tại sao nghĩa huynh lại đến Ẩn Thành?”

Long Diệc Hân cũng ngẩn ra, chẳng lẽ là chuyện của Hiên Viên Khởi Minh sao?

“Hắn đang đợi chàng.”

Còn ở ngoài rừng trúc thật lâu để đợi hắn.

Long Diệc Hân nhíu đôi mày kiếm, sao Hiên Viên Khởi Minh lại chờ hắn?

Ngọc Phi Yên nhìn biểu tình của hắn, đột nhiên thật tức giận.


“Hắn đang đợi chàng a.”

Long Diệc Hân vẫn không hiểu, hắn ta đợi hắn cũng đâu có gì.

“Chàng?”

Khuôn mặt Ngọc Phi Yên đỏ bừng, đột nhiên thoát khỏi người hắn, bước xuống, đứng nhìn hắn, tại sao hắn lại không hiểu gì hết?

Long Diệc
Hân nhìn thấy bộ dáng này của nàng, tinh tế suy nghĩ, bỗng nhiên có chút hiểu được nàng đang so đo cái gì, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, rốt cục tiểu thê tử hắn suy nghĩ điều gì a? Cái loại sự việc này sao
lại có thể chứ? Bọn hắn đều là nam nhân mà.

“Nàng yên tâm, hắn ta tuyệt đối không phải giống như nàng nghĩ đâu”

Ngọc Phi Yên bĩu môi, nàng mới không tin, nào có Hoàng đế nào lại dung túng một
người như thế này, hơn nữa người này đâu phải là thần tử của hắn, cho
nên, quan hệ bọn họ khẳng định là không đơn giản.

“Vậy chàng đối với hắn như thế nào?”

Long Diệc
Hân sung sướng cười tươi, dùng hai tay ôm chặt lấy nàng một lần nữa, ép
nàng vào lồng ngực hắn, tiểu thê tử hắn đang ghen đây mà, rốt cục đã làm hắn thỏa lòng mong đợi, tuy rằng việc nàng ăn giấm chua này có chút bất đắc dĩ, nhưng khiến hắn thật rất vui sướng.

“Yên tâm đi, ta với hắn tuyệt đối không có cái loại quan hệ đó đâu”

Hiên Viên
Khởi Minh chỉ là muốn hắn vào triều, mà hắn lại không để ý tới chuyện
này, mới khiến hắn ta dây dưa truy đuổi nhiều năm như thế, mặt khác, hắn cũng rất yêu tiểu thê tử của mình, chuyện của người khác không quan hệ
gì đến hắn cả!

*****

Đêm, luôn khơi mào dục vọng của con người, đồng thời cũng làm cho người ta không thể ngăn chặn ma tính của mình.

Trong một
tòa phủ đệ hoa lệ ở kinh thành, đột nhiên truyền ra tiếng cười rất chói
tai giữa đêm khuya thanh tịch, tiếng cười như ma quỷ khiến người ta nổi
cả gai ốc.

Rốt cục tiếng cười đó là của ai?

Đêm tối om, không một vì sao.

Tiếng cười phát ra trong một thời gian dài, không muốn ngừng lại, ngược lại càng thêm càn rỡ.

Toàn bộ những người bên trong phủ đệ này đều bừng tỉnh.

Đêm, càng sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận