ên trong phòng khách của Trúc Uyển, Long Diệc Hân ngồi cạnh bàn, tay trái bưng ly nước trà xanh, tay phải cầm
một 1 quyển sách, mắt chăm chú nhìn vào quyển sách. Mục Cảnh
Thiên đi tới đi lui ở phòng khách, cả ngày hôm nay hắn đều bị Vũ làm
phiền đến sắp chết, hắn đi đến đâu tên kia theo đến đó. Hung hăng trừng
mắt liếc tên đầu sỏ gây chuyện kia, đều do hắn ta! Dẫn Vũ lên núi, là để trừng phạt hắn sao? Hắn chẳng qua là không có điều tra qua thân phận
của Vũ thôi, thế mà lại dùng việc đó trừng phạt hắn? Nói thật, từ khi bị Vũ theo cho đến bây giờ hắn thực sự cũng không biết được Vũ thật sự là
ai, mặc dù có nghi ngờ qua … nhưng đáy lòng … theo bản năng lại không
in việc ấy.
“Ngươi nói, ngươi rốt cuộc vì sao dẫn Vũ lên núi?”
Hắn cũng
thật là tức giận đến hồ đồ hỏi một vấn đề ngu ngốc đến thế, Long Diệc
Hân mà trả lời hắn mới lạ, Đi đến bên cạnh bàn, rót một ly trà lên uống.
“Không phải ngươi muốn cho hắn lên núi sao?”
Như có như
không, giọng nói trầm ấm vang lên, làm cho trà trong miệng Mục Cảnh
Thiên chưa kịp nuốt xuống yết hầu liền bị sặc trở ra … sao có thể đem
vấn đề này quẳng trở lại cho hắn…
Hắn khi nào thì muốn Vũ lên núi chứ? Kẻ hỗn đản nào nói ?
Tuy rằng
biết mình là chọc vào người ta trước, nhưng hiện tại hắn cũng không có
tâm tình quản nữa, Long Diệc Hân có thể đừng tìm hắn tính sổ hay không, hắn chỉ aà muốn biết kẻ quái quỷ nào nói hắn muốn để Vũ lên núi?!
Nhìn vào
đôi mắt đẹp của Long Diệc Hân, chợt lóe sáng rồi lập tức biến mất, tỏ
vẻ bỡn cợt, trong lòng hắn biết bị kẻ trước mắt kia đùa giỡn … thật
tức giận … thế nhưng cũng không thể làm gì…
Dằn xuống
tức giận, nghiêm mặt mà trong lòng lại chùn bước, nhìn người kia nói “Ta thừa nhận, ta lúc trước có sơ sót, có phải ngươi đem Vũ lên núi … là
muốn đem ta ra làm trò cười không?”
Long Diệc
Hân đóng sách lại để trên bàn, uống cốc nước trà xanh trên tay, tinh tế nghiền ngẫm thưởng thức hương vị trà, càng làm cho hắn thêm quyến rũ.
Mục Cảnh Thiên thở dài một hơi ngồi xuống bên cạnh.
“Được rồi,
ngươi mau nói cho ta biết, có phải hay không Vũ cùng đám người Hiên Viên Khởi Minh xuất hiện cùng một lúc có liên quan với nhau?”
Tuy rằng vũ luôn miệng nói là đuổi theo hắn mà đến, nhưng người này thật sự thâm
sâu khó lường, hắn đến nay vẫn chưa thể nhìn thấu. Tự nhiên một đám
người đi vào trong thành, người sáng suốt ai nấy đều thấy được, bọn họ
cũng không phải tới đây du ngoạn.
Hừ! Bỏ cả
một quốc gia lớn không quan tâm mà đến đây du ngoạn sao? Nhất là kẻ kia
xem trong quốc sự như sinh fmạng - Kiền bhoàng, hắn đối với quốc gia này có bao nhiêu coi trọng, người khác không biết, nhưng mà hắn biết…
Phải nói
rằng, người nọ thật sự là một hoàng đế tốt, dồn mọi tâm sức vào quốc gia đại sự, mặc dù cũng có thời điểm thật đáng ghét a, nếu hắn đã muốn thứ
gì tuyệt đối sẽ không bỏ qua…
Rốt cục,
Long Diệc Hân cũng ngẩng đầu, ánh mắt phượng như mỉm cười nhìn hắn. Xem ra hắn còn chưa bị kẻ tên Vũ kia mê hoặc, còn có thể nhận thấy được sự tình, thật sự cảm thấy rất vui, nếu tên này thực sự dễ bị người khác
nhiễu loạn cõi lòng, hắn năm đó nên đá bay hắn ta ra khỏi Phi Long Sơn.
Kiền hoàng lần này tới quả thật có nhiều nguyên nhân, ngoài trừ khuyên
hắn vào triều còn thật sự có việc khác. Hắn chính là dùng nhất tiễn hạ
song điêu muốn ép mình ra tay. Binh đến thì tướng chặn, nước đến thì
đắp đê, nếu hắn cũng đã đến đây, còn đem đến lễ vật hậu hĩnh vậy … sao
hắn lại có thể không biết xấu hổ mà cự tuyệt chứ? Dù sao, trên núi nhàm
chán lâu ngày nên muốn mọi người vui vẻ một chút. Chủ yếu là có thể cho
tiểu thê tử hắn xem diễn trò hay, vui vẻ chơi đùa một chút. Nghĩ đến
nàng thần thái vui tươi, hắn lộ ra ý cười ấm áp. Nha đầu kia thích nhất là náo nhiệt a.
Mục Cảnh Thiên nhìn sắc mặt nhu hòa cười kẽ của hắn như là sắc màu của hoa quế,nhất thời có thể tưởng tượng ra vạn thứ.
Trong lòng âm thầm than một câu, trong thiên hạ vì sao lại có kẻ giống yêu nghiệt như hắn?
“Nhìn đủ chưa?”
Tuy là kẻ
không nhạy cảm, Mục Cảnh Thiên vẫn nghe ra được sự bất mãn trong lời
nói, không khỏi ngượng ngùng cười. Thích ngắm nhìn người đẹp hầu như là
sở thích của tất cả mọi người, nhưng mỹ mạo khiến kẻ khác rung động đến thế kia sẽ khiến cho bất cứ ai cũng khó lòng nhịn được nhìn ngắm … nhất là có ý nghĩ miên man kỳ quái? Việc này hẳn là ít người hơn một chút.
Nhưng hắn
biết kẻ này là kẻ khó có thể trêu vào nên vội vàng thu hồi tầm mắt. Nếu
hắn chọc giận tên kia thì hậu quả thật sự khổng lồ.
“Lần này có thể đừng để cho tiểu thê tử ngươi xen vào?”
Lần đầu
tiên, hắn cảm thấy muội muội kia thật làm người ta đau đầu, vốn chuyện
rất đơn giản, nàng xen vào, liền trở nên thực phức tạp.
Đôi mắt
phượng Long Diệc Hân mắt phượng hiện lên sự dịu dàng, môi cong nở nụ
cười như tuyết liên nở, sáng rạng ngời. Tiểu thê tử của hắn được chơi
đùa nhất định sẽ vui vẻ, hắn sao có thể không để nàng xen vào? Như vậy,
chẳng phải nàng sẽ bị nhàm chán hay sao? Sẽ khiến tinh thần nàng ảm đạm
không còn rạng rỡ xinh tươi. Hắn thật sự không nhẫn tâm để nàng thất
vọng.
Mục Cảnh
Thiên mắng thầm một tiếng, không cho người ta nhìn, thế nhưng hắn ta lại biểu lộ dáng vẻ mê người như thế, hại trong lòng người ta ngứa ngáy, là đang thử thách hắn sao?
Chỉ à, luôn bao che khuyết điểm của thê tử hắn đến độ vô pháp vô thiên, không có
giới hạn, cho dù nàng có gây nên chuyện gì khuynh thiên đảo địa, chỉ
cần nàng không bị nguy hiểm hắn liền thuận theo, đến cả sư huynh của
nàng là hắn cũng không thể tiếp tục im lặng nữa …
“Chẳng lẽ ngươi có thể yên tâm để nàng đi theo Vũ sao? Đừng nói ngươi không nhìn ra Vũ rất nguy hiểm.”
Vũ chính là loại người nguy hiểm khó lường, để nàng đi cùng với hắn không phải đưa
dê vào miệng cọp thì là gì? Hơn nữa, thê tử hắn lại vô cùng hứng thú với Vũ, hắn không sợ nàng sẽ bỏ chạy theo tên kia sao?
Long Diệc
Hân đáp lại hắn bằng nụ cười , nụ cười lần này khác hẳn nụ cười lúc mới nãy. Vì nụ cười này mang vẻ uy hiếp. Tuy rằng hai nụ cười nhìn không
khác nhau là mấy, nhưng Mục Cảnh Thiên vẫn cảm giác được.
Ý của hắn ta chính là, kẻ làm đại ca như hắn ckhông được khi dễ muội muội mình, cũng không được phép nghĩ hắn ta sẽ bị cắm sừng?!
Mà hàm ý sâu xa trong câu hỏi kia của hắn chỉ là … nếu nàng hồng chạnh vượt tường là do hắn ta đó …
Mục Cảnh
Thiên chưa bao giờ hối hận như bây giờ, lúc trước vì sao hắn lại giao
muội muội nhà mình cho tên này? Nhưng cho dù cho dù hắn không giao muội
muội cho hắn ta thì liệu sự việc có tốt hơn không? Đáp án là, không
thể. Mà hắn như một con cờ trong tay kẻ kia mặc hắn ta thao túng. Hắn
liệu sẽ như thế này cả đời sao?
Mục Cảnh Thiên thầm oán trách vận mệnh của bản thân mình.
Long Diệc
Hân cầm lên cuốn sách lật qua 1 trang rồi lại nói 1 câu “dù chỉ gặp mặt
sơ qua khi còn là trẻ thơ nhưng tấm lòng luôn son sắc”, nhớ lại chuyện
10 năm trước tại Trường An, hắn liền mỉm cười.
Mục Cảnh
Thiên câm thầm nhíu mày Diệc Hân hôm nay bị làm sao ấy? Vì sao lại luôn
mỉm cười như thế? Hắn hôm nay cười, so với số lần hắn cười trong 01 năm
còn nhiều hơn, nhưng lại không thể hỏi rõ nguyên do. Chẳng lẽ khi người
ta yêu lại có ma lực lớn đến vậy? Thật sự thần kỳ!
“Sao ngươi còn không đi?”
Long Diệc Hân bỗng nhiên ngẩng đầu cliếc nhìn hắn, sao còn chưa chịu đi ?
“Ta cảm thấy được tính khí của ngươi hôm nay thật tốt, nên muốn hưởng chút linh khí vui vẻ từ ngươi”
Mục Cảnh Thiên nhất mực đối nghịch cùng hắn ta không đi ra ngoài. Sợ bị Vũ bám theo, hắn bị bám theo đến nỗi ám ảnh.
Long Diệc Hân không nói gì chỉ liếc xéo hắn 1 cái.
Mục Cảnh Thiên nhìn thấy ánh mắt hắn ta mà sơ hãi, lập tức nặn ra khuôn mặt tươi cười ha hả cười cùng hắn ta.
“Diệc Hân, ta lập tức đi tìm hiểu nghi ngờ, lần sau lại đến hấp thu linh khí.”
Nói xong,
đứng dậy, thân cảnh chợt lóe biến mất khỏi phòng khách Trúc Uyển. Cho dù đi ra ngoài sẽ bị Vũ làm phiền, hắn cũng không thể đứng ở bên cạnh
người này.
Nhìn thân ảnh hắn biến mất, Long Diệc Hân cảm thấy bên tai thanh tịnh , bây giờ có thể an tâm xem sách một lát.
Nhưng mà, cho dù hắn muốn, hắn thật có thể an tâm đọc sách sao?
“Tướng công, vì sao Tam ca chạy nhanh như vậy? Thấy ta ngay cả chào cũng không thèm.”
Ngọc Phi
Yên tò mò, thong thả bước vào phòng khách, nhìn nhà tướng công nàng đang ngồi ở trước bàn đọc sách, tự động đi đến kéo ghế ra ngồi, liếc mắt
thấy nội dung của cuốn sách cảm thấy không hứng thú, vì thế cướp ly trà
trên tay của Long Diệc Hân rồi uống.
Vừa ngẩng
lên, thấy mặt tướng công không chút biểu tình nào, liếc mình, nàng đành
mỉm cười, “Ta ngửi thấy mùi hương từ trà có vẻ ngon.”
Vốn tưởng
rằng hắn đang đọc sách, sẽ không chú ý đến động tác nhỏ xíu đó của nàng, không nghĩ tới người này cũng thật cảnh giác.
Long Diệc
Hân nhìn vẻ mặt phờ phạc của nàng, biết nàng mệt mỏi, trong lòng không
khỏi thầm than. Trong khoảng thời gian này nàng phải nghỉ ngơi thật tốt
thế nhưng nàng lại có nghỉ ngơi đâu?
Cánh tay duỗi ra, đem nàng ôm vào trong ngực, lại rót một 1 ly dược trà đưa đến bên môi nàng.
Ngọc Phi
Yên được ôm cảm thấy ấm áp trong lòng. Tướng công của nàng càng ngày
càng ôn nhu, nàng thích. Ngẫm nghĩ, cảm thấy thật vui vẻ, hai mắt híp
lại, mĩm cười.
Long Diệc Hân đem nàng đặt trên đùi, để cho nàng càng thoải mái hơn.
Nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp trong lồng ngực, lòng hắn thật thỏa mãn.