Mỹ Nhân Phu Quân

Bên trong phòng tiếp khách của Phi Long Sơn.

“Lại nói rõ, ta không cần.”

Ngọc Phi Yên đang ở trong lồng ngực tướng công nàng, ánh mắt long lanh nhìn về phía
mọi người, nàng thấy được rõ ràng : sắc mặt xanh mét của cha nàng – Khúc Hàn Lâm, đôi mày liễu nhíu lại thật chặt của tỷ tỷ nàng – Ngọc Phi Vũ,
khuôn mặt quá đỗi nghiêm túc của cha chồng nàng – Thành quận vương gia,
vẻ mặt xem kịch vui của nghĩa huynh nàng – Hoàng đế Đại Kiền Hiên Viên
Khởi Minh, khuôn mặt hiền lành chẳng phân tranh của Trúc Âm tỷ, còn có
sự thản nhiên của Tam ca nàng – Mục Cảnh Thiên. Sáng sớm nàng đã bị kéo
đến đây, thảo luận vấn đề hôn lễ của nàng, trời biết, cho tới bây giờ,
nàng chưa bao giờ tính đến việc sẽ bái đường hai lần trong cuộc đời.

“Không phải do ngươi không cần!”

Khúc Hàn Lâm vỗ cái bàn thật mạnh, đối với đứa con gái tùy hứng này của ông, không
thể dùng từ tức giận để hình dung, vốn một lòng muốn mang con gái mình
về nhà, nhưng sau lại bị Long lão nhân ngăn cản, đưa ra đề nghị cử hành
lại hôn lễ, ông cũng hiểu được: dù sao gì thì con gái ông đã mang cốt
nhục của nhà người ta, tuy rằng ông phải chịu thiệt, lại không thích
Long gia, nhưng ông cũng không thể không nghĩ đến hạnh phúc của con gái
mình. Cho dù ông thật tức giận, cũng chưa mất đi lý trí, con gái ông đối với xú tiểu tử Long gia kia cứ một mực khăng khăng, mà tên đó lại ít
nói còn không có lễ phép, là hai thứ mà ông ghét nhất, nhưng phải nói
rằng, xú tiểu tử này đối với con gái ông không tồi. Cho nên, ông cũng
miễn cưỡng đồng ý tổ chức lại hôn lễ lần thứ hai, ít nhất việc này sẽ
không khiến con gái ông mất đi thanh danh, bây giờ con gái ông lại một
mực phản đối, ông không thể không tức giận công tâm được?! Chẳng lẽ, con gái ông muốn không danh không phận đi theo cái tên kia cả đời à?!

“Các ngươi phải thành thân.”

Thái độ Ngọc Phi Vũ cũng vô cùng kiên quyết, muội muội nàng không thể để cho người
ta làm nhục như thế, cho nên, tuy rằng nàng không phải thật lòng vừa ý
cái tên Long Diệc Hân kia, nhưng đối với việc tổ chức hôn lễ lại lần thứ hai nàng cũng vô cùng tán thành, nàng có hài lòng hay không cũng không
quan trọng, quan trọng nhất là muội muội của nàng có thể hạnh phúc.

“Tỷ, tỷ cũng muốn như vậy sao?”

Ngọc Phi yên tuy rằng biết tỷ tỷ đau xót cho mình, nhưng cũng không có nghĩ đến chị
mình và cha mình lại kiên trì giữ vững ý kiến giống nhau. Rõ ràng đây là chuyện của hai vợ chồng bọn họ, bây giờ sao lại trở thành chuyện của

nhiều người như vậy chứ? Tục lệ thật sự quan trọng như vậy sao? Cho tới
bây giờ, nàng đâu có cảm thấy mình bị uất ức đâu, vì sao cha nàng và tỷ
tỷ nàng lại chấp nhất như thế này a, điều này khiến cho nàng cảm thấy
mình có chút bất lực nha.

Ánh mắt nàng liếc nhìn về phía người đang nhà nhã ngồi uống trà trong góc kia – Tam
ca nhà nàng, phiền toái này chính là do hắn đưa tới, nếu không phải hắn
nói gì đó với tỷ tỷ nàng, tỷ tỷ nàng cũng sẽ không đột nhiên chạy đến
Phi Long Sơn này.

Mục Cảnh
Thiên đang ngồi uống trà bỗng nhiên cảm giác được có một ánh mắt sắc bén của ai đó đang nhìn mình, không khỏi không ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào
ánh nhìn của Ngọc Phi Yên, tâm hắn không khỏi bật lên một chút, khuôn
mặt xấu hổ, cười cười, ánh mắt muội muội hắn luôn làm cho người khác
rung động trong lòng a.

“Khả Nhân,
tỷ tỷ không phải bức ngươi, chỉ là —– “, nàng không thể để cho muội muội mà nàng yêu thương nhất chịu uất ức nào, vì đó cũng chính là uất ức của nàng.

Ngọc Phi Yên vừa nghe thế, đem tầm mắt mình đặt ở trên người tướng công nhà nàng, nở nụ cười sáng ngời hơn cả ánh dương, “Tướng công, ta mệt mỏi quá, giao
cho chàng”

Nói xong,
liền cọ cọ vào ngực hắn, nhắm mắt dưỡng thần, dù sao hắn cũng hiểu được ý của nàng, nàng thật yên tâm, chỉ là …. Nàng không biết, nàng yên tâm
quá sớm mà thôi.

Long Diệc
Hân để nàng thật thoải mái trong người mình, dùng hai tay ôm nàng, vuốt
ve lưng nàng, đôi môi bạc dưới mũ sa cong cong, ánh mắt nhìn mọi người
trong sảnh chằm chằm, sau đó, dừng lại trên người Khúc Hàn Lâm.

“Khúc đại nhân muốn hôn lễ như thế nào?”

Thanh âm trầm ấm như ngọc, không nhanh không chậm vang lên ở đại sảnh.

Trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều mang theo sự nghi hoặc, phản ứng của người này, thật không dám tin.

Cạch … cạch … cạch!


Vài tiếng vang thanh thúy truyền đến, đó là tiếng động do ly trà trên tay của mọi người đều rơi xuống đất.

Tất cả mọi
người đều bất ngờ vì Long Diệc Hân không có kháng nghị việc này, Khúc
Hàn Lâm rướn mày, xú tiểu tử Long gia đồng ý hay sao? Mặc dù ở chung với hắn không được bao lâu, nhưng ông biết tiểu tử này không phải là người
dễ thay đổi, nhìn thái độ hắn ông biết được, bây giờ, hắn hỏi ông như
vậy là có ý gì chứ?

Kiền Hoàng
nhìn lão vương gia không nói gì, bọn họ đều hiểu rõ thái độ làm người
của Long Diệc Hân, nếu như bình thường, hắn sẽ tuyệt đối không đồng ý
như thế, bây giờ không phải là trâu đi tìm cọc hay sao?

Biểu tình
của Mục Cảnh Thiên như gặp phải quỷ, người đó khi nào thì biết nói
chuyện như vậy? Hắn có thể để mặc cho người khác an bài sao? Hắn không
nhìn thấy được biểu tình của người đó sau tấm màn sa đen kia, nhưng trực giác nói cho hắn biết, sự tình tuyệt đối không có đơn giản như vậy, hắn vừa mới nhìn thấy người đó điểm huyệt ngủ trên người muội tử hắn.

Khuôn mặt Diệu Trúc Âm hiện ra nét cười, nàng khẽ nhấp một ngụm trà, không nói gì thêm.

“Nếu không nói được, ngài hãy cùng cha ta thương nghị một chút”

Không chút
để ý đến người khác suy nghĩ như thế nào, vấn đề trên tay Long khôi thủ
nhanh chóng chuyển sang cho người khác, ôm kiều thê đứng lên, bình thản
rời đi trước mắt mọi người, đi ngang qua Kiền Hoàng, ngừng lại một chút, cũng chỉ là một chút xíu mà thôi, rồi lại cước bộ nhanh rời khỏi đại
sảnh.

Mọi người
nhìn thấy thân ảnh kia biến mất khỏi đại sảnh, có chút giật mình, người
này đúng là người không bình thường thuần túy a! Là thật không thèm để ý hay là thật quan tâm?!

Nếu diễn
viên chính đi rồi thì bọn họ ở lại đây không có gì vui cả, mọi người lục tục rời đi, cuối cùng trong đại sảnh chỉ còn lại Khúc Hàn Lâm cùng
Thành quận lão vương gia, hai mặt bốn mắt nhìn nhau.


Trước khi
Long Diệc Hân rời đi, lời nói của hắn, hai ông đều nghe được, chỉ là,
bảo hai oan gia luôn đối đầu này, ngồi xuống yên lặng cùng nhau thương
nghị, thật sự là một vấn đề nan giải a!

Thử hỏi, tại triều đình hai người đối đầu nhiều năm như vậy, làm thế nào để sống
chung hòa hợp với nhau được chứ? Cho dù đó là hôn sự của con trai và con gái cũng không được à? Ai đó không thèm nhìn sắc mặt hai ông, chưa nói
xong đã đứng dậy đi —-

Hai ông đều
trừng mắt nhìn đối phương, người thường tưởng rằng họ ẩn ý đưa tình,
nhưng những người thân thuộc, đều nhận thấy sát khí đằng đằng trong ánh
mắt hai ông.

“Ngươi nói làm sao bây giờ?”

Thành quận
lão vương gia chán nản, thôi không đấu tranh bằng ánh mắt nữa, chậm rãi
phun ra một câu, vì bảo bối tôn tử của ông, ông đành phải nhịn, không
thể cùng lão già trước mắt này động khẩu được.

Khúc Hàn Lâm hừ lạnh một tiếng, không nói gì, mạnh mẽ đứng lên, bước ra khỏi đại
sảnh, phải cùng người như lão già kia thương nghị, ông tình nguyện thà
mình tự làm.

“Tiểu bạch kiểm ——”

Lão vương
gia thấy mình đã chủ động nhưng lão Tiểu bạch kiểm kia lại không để ý,
cơn tức giận trong lòng lại bùng lên, vỗ bàn đứng dậy, lập tức đuổi
theo.

******

Dưới ánh mặt trời, trong mảnh vườn trồng toàn hoa Cúc, một bóng trắng đứng giữa rừng hoa, từng cơn gió nhẹ thổi qua, tay áo tung bay, thoạt nhìn phiêu dật
như tiên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo có đôi ngươi hai màu lộ ra, người ta cảm giác được hắn là yêu tà, là ma chứ không phải tiên.
Tuy rằng bề ngoài tinh xảo, nhưng ma ý tràn ngập trong đôi ngươi hai
màu, trong khu vườn toàn hoa Cúc – hắn chính là một bóng ma.

Thôi Lợi cau mày đứng ở lối vào Cúc viên, hắn biết người này, hơn nữa ấn tượng khắc
sâu. Hắn nhớ rõ, người này tên là Vũ, là lúc trước Mục huynh đệ làm lễ
vật dâng cho Hoàng hậu nương nương, cuối cùng bị Hoàng thượng ném tới
bãi tha ma. Lúc trước, hắn đã nhận ra Vũ là một người không bình thường, bây giờ, gặp hắn ta ở Phi Long Sơn này, hắn càng chắc chắn nhận định ấy của mình là đúng, hắn cũng biết, Vũ đối với Mục huynh đệ có tình cảm dị dạng. Sau khi xác định chuyện này thật lâu, trong lòng hắn có cảm giác
khác thường, trực giác của hắn không thích Vũ, vô cùng không thích. Hơn

nữa, hắn cũng không thích Vũ quá thân cận đối với Mục huynh đệ, hắn nhất định sẽ làm tổn hại đến Mục huynh đệ, nhưng mà, hắn không hiểu rõ, Mục
huynh đệ ấy thế mà lại cho hắn ta vào Cúc viên ở, hắn tin tưởng rằng,
đây không phải là ý kiến của Mục huynh đệ, Mục huynh đệ như thế nào có ý với một nam nhân và muốn ở cùng hắn ta một chổ chứ?

Mặc kệ bất
mãn với người trước mặt như thế nào, hắn vẫn phải lên tiếng hỏi, bởi vì, hắn muốn tìm Mục huynh đệ, nhưng đã tìm nhiều nơi mà không thấy, có lẽ
người trước mắt na2t sẽ biết Mục huynh đệ nở nơi nào.

“Vũ huynh, có thấy Mục huynh đệ đâu không?”

Nếu không phải vì tìm Mục huynh đệ, hắn tuyệt đối sẽ không tới trước mặt yêu nhân này.

Vũ đã sớm
chú ý tới hắn, hắn ta chính là thống lĩnh cấm quân có khuôn mặt sắt, hắn không có hứng thú với tên này, cho nên cũng không có tính gặp mặt hắn
ta, mà bây giờ hắn ta lại tới hỏi Tiểu Thiên, hắn nhíu đôi mày trên
khuôn mặt tinh xảo lại.

Người này gọi Tiểu Thiên là Mục huynh đệ? Bọn họ thân như vậy sao?

Trong lòng
có chút không thoải mái, hắn nhớ rõ người này trước kia hận Tiểu Thiên
thấu xương, chẳng lẽ, lúc hắn không có ở bên cạnh Tiểu Thiên, hai người
đã phát sinh chuyện gì sao? Nghĩ vậy, Vũ đối với Thôi Lợi càng chán ghét hơn thêm, hắn không thích có người để ý tới “con mổi để bụng” của mình, Tiểu Thiên chỉ có thể là của một mình hắn mà thôi. Tròng mắt hai màu
biến hóa kỳ lạ, bắn ra những tia sáng bức người về phía Thôi Lợi, khuôn
mặt tinh xảo nở ra một nụ cười quỷ dị.

“Thống lĩnh đại nhân tìm Tiểu Thiên có chuyện gì sao?”

Hắn sẽ không cho phép người nào có mơ ước đến con mồi của hắn, tuyệt đối không cho
phép! Nếu thật sự không thể ngăn cản, hắn cũng không để ý sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Thôi Lợi
cũng hiểu được ngụ ý trong lời nói của người này, mày rậm không khỏi
nhíu chặt lại, đối với tên người này càng thêm chán ghét.

“Cũng không có việc gì quan trọng, tại hạ chính là muốn tìm mục huynh đệ tâm sự.”

Cho dù có chuyện gì quan trọng, cũng không thể nhắc tới trước mặt tên này.

Vũ khinh thường xoay mặt đi chổ khác, không hề để ý tới, nếu hắn ta không muốn trả lời thì nên bỏ đi thôi.

Thôi Lợi thấy Vũ xoay người, biết câu hỏi mình không có đáp án, đang định rời đi, lại nghe được tiếng gọi mừng rỡ.

“Thôi huynh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận