Lúc này Ngọc Phi Yên cảm giác giống như đang hối hận, nếu trên đời này có phương
thuốc nào trị bệnh hối hận, nàng nhất định sẽ uống. Không hiểu như thế
nào mà nàng lại để cho ma quỷ ám mình, đồng ý yêu cầu của tướng công nhà nàng chứ!? Bái đường hả?! Nói lầm bầm?!
Trời còn
chưa sáng, đôi mắt nàng vẫn còn chưa muốn mở, đang mông mông lung lung
thì mấy người Vân Tranh kéo đi trang điểm, thay áo, nói là cái gì đuổi
giờ lành gì đó, y như là các nàng ấy cố ý gây sức ép lên cho nàng, nhất
là Mạc Lục, nàng ấy muốn báo thù sao?! Chính là nàng ấy đã lôi nàng từ
đống chăn ra, chẳng lẽ, các nàng ấy đều quên nàng là phụ nữ đang mang
thai, làm sao chịu nổi sức ép của các nàng nha.
Tối hôm qua, tỷ tỷ kiên quyết không cho nàng quay về Trúc Uyển, bảo nàng qua đêm ở
Cúc viên, cho nên, buổi sáng hôm nay, tất cả các nữ nhân ở trên Phi Long Sơn này đều vây quang căn phòng nho nhỏ này, khiến cho nàng cảm thấy có chút ngạt thở. Nếu bây giờ mà nàng đang ở Trúc Uyển, ai dám quấy rầy
nàng đây?!
Nhìn Mạc Lục đang đánh phấn trên khuôn mặt của nàng, nàng khẽ nhíu mày, liếc mắt một cái, dám đánh thứ này lên phụ nữ có thai sao, sợ nàng sống lâu quá
sao?!
Mạc Lục nhìn thấy ánh mắt hung hăng của nàng, xấu hổ, buông tay ra, cười gượng gạo.
Tâm tình của tầu tử nàng không phải tốt lắm ư, ha ha, với tình huống
“trâu bắt chó đi cày” này quả thật là cảm giác không tốt lắm, nhất là
những người giống như nàng ấy.
Vân Tranh
vừa muốn dùng bút để vẽ một chút cho đôi mi thanh tú của Ngọc Phi Yên,
nhưng nhìn thấy ánh mắt không đồng ý, nàng rất nhanh lấy tay về, “Cái gì ta cũng chưa làm”.
Ánh mắt Ngọc Phi Yên nhìn ngang dọc, vòng vo bốn phía, chầm chậm nói “Các ngươi đừng có vẽ thất loạn bát tao lên mặt ta, cho dù là son hay hương phấn đều
ảnh hưởng không tốt lên thai nhi”
Từ sau khi
mang thai, nàng chưa bao giờ trang điểm, chỉ để khuôn mặt xinh đẹp mộc
mạc không son không phấn gì, bây giờ sao lại có thể để cho người khác
bôi trét mấy thứ linh tinh đó lên trên khuôn mặt nàng được chứ?
Mọi người
nghe nàng nói đều buông tay xuống, không dám làm gì nữa, vạn nhất xảy ra chuyện gì các nàng làm sao bồi thường đây? Nhưng mà nếu không trang
điểm một chút, tân nương tử nhợt nhạt thế sao được? Cho nên, tất cả ánh
mắt của mọi người đều đổ dồn trên người nàng.
Ngọc Phi Yên nhìn thấy một đám nữ nhân nhìn mình giống như lang sói, có chút dò xét, có chút sợ hãi, rồi nhanh như chớp chạm vào búi tóc trên đầu nàng động
đậy, các nàng muốn làm gì đây, có phải khinh thường nàng quá kém cỏi hay không, nếu không vì sao các nàng ấy lại đối với nàng như thế chứ? Tóc
của nàng đã rất đẹp rồi, sao họ lại còn muốn phá rối? Nhìn cái đầu mũ
phượng kia nàng đã thấy rất nặng rồi! Tựa như nó còn nặng hơn cả người
của nàng nữa, nàng tuyệt đối không muốn đội nó, còn có mấy thứ trâm cài
vân vân và vân vân kia nữa, nàng làm thế nào đây? Còn chưa kịp nghĩ ra
cách gì, thì tiếng nói mềm mại ngọt ngào của đại tỷ xinh đẹp nàng đã
truyền đến.
“Khả Nhân,
tỷ tỷ muốn nhìn thấy bộ dáng làm tân nương tử của muội, không phấn son
cũng không sao cả, nhưng mũ phượng này muội nhất định phải đội”
Ý của tỷ tỷ là: “Muội không thể làm cho tỷ tỷ thất vọng”
Ngọc Phi Yên nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp của tỷ tỷ mình cầu xin, nhưng nàng vô
cùng ảo nảo, rốt cục cũng tháo búi tóc của mình ra, mọi người không nên
gây áp lực cho nàng nha, về sau nàng tuyệt đối sẽ không để cho các nàng
ấy yên đâu.
Mọi người
thấy nàng đã đồng ý, liền bước lên cài trâm, làm đủ mọi thứ vân vân trên đầu nàng, y như là đang chuẩn bị vũ hội hóa trang.
Ngọc Phi Yên kìm nén cảm xúc muốn ngữa mặt lên trời mà thở dài, ngồi im lặng, mặc
cho mọi người muốn làm gì thì làm, hối hận trong lòng càng thêm sâu sắc.
Mọi người
cũng thật vất vả, nàng cũng vất vả khôn cùng mới đội xong cái mũ phượng
đỏ, vừa xong, tỷ tỷ nàng đã trùm cái khăn hỉ màu đỏ lên đầu nàng, trong
lòng nàng thầm than khổ, không nói gì được, sự tình đến nước này nàng
còn nói gì được nữa, nàng làm sao nhẫn tâm để cho tỷ tỷ yêu thương của
mình thất vọng chứ.
“Tranh Tranh, ngươi hãy đỡ ta, đừng để ta bị ngã”
Cái mũ
phượng trên đầu nàng nặng đúng mười cân, còn có cái khăn hồng che mặt,
thật khiến nàng dễ dàng bị té ngã mà, nàng ngã cũng không sao, nhưng mà
bảo bối trong bụng nàng sẽ bị nguy hiểm.
Vân Tranh cười “xì”
“Tỷ cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ để tỷ an toàn vào động phòng”.
Ngọc Phi Yên gật gật đầu, tốt nhất là như thế.
Ai da! Bây
giờ nàng rất muốn rút lại lời nói đồng ý bái đường để thôi không bái
đường nữa, nhưng đã không còn kịp rồi, nàng vẫn không hiểu được, tại sao tướng công nàng lại đồng ý bái đường, chẳng lẽ tại vì hắn không bái
đường cùng nàng trong lần đầu đám cưới sao, sao hắn lại so đo như thế
chứ?
Cũng là do nàng bị sắc đẹp của hắn dụ dỗ a, vừa nhìn thấy sắc đẹp đã vội đầu hàng, buông tay tất cả.
Mà nghĩ đi
nghĩ lại, không phải chỉ là bái đường thôi sao? Kỳ thật cũng không có gì khó khăn cho lắm, chỉ là chịu một chút sức ép thôi, nàng từ bi bác ái
thành toàn ước nguyện của hắn cũng được mà.
*****
Trúc Uyển
Long Diệc
Hân vẫn mặc nguyên bộ quần áo màu đen, ngồi trước bàn ở phòng khách, im
lặng uống trà, tựa như không nhìn thấy Tiêu Trác Nhiên và Thư Trì mỗi
người đang ngồi một bên nhìn hắn.
“Thật khó đoán, không biết Khôi thủ đại nhân chúng ta lần này làm chú rể như thế nào?”
Tiêu Trác
Nhiên tao nhã cười, không biết vị khôi thủ lão huynh của bọn họ bây giờ
đang có chủ ý gì, thế nhưng lại phá lệ đáp ứng cùng ma nữ kia bái đường
thành thân, con bọn họ cũng chỉ còn mấy tháng nữa đã sinh, còn bái đường làm gì chớ? Tuyệt đối không phải vì bị nhạc phụ đại nhân ép buộc, tuy
rằng Khúc Hàn Lâm vô cùng kiên quyết, nhưng mà đối với tên Long Diệc Hân không màng tới thế tục nhân gian này, căn bản, chuyện này không là vấn
đề gì hết. Nguyên nhân bái đường lần này là gì đây, thật là ý vị sâu xa
nha!
“Ta chỉ tò mò, tại sao nữ thần y lại đáp ứng cùng ngươi bái đường?”
Thư Trì lười biếng mở miệng, Phi Yên nữ thần y kia vốn là một nữ tử tiêu sái, phóng
khoáng, luôn luôn coi lễ giáo không ra gì, như thế nào lại bị hiếp bức
mà khuất phục chứ? Hắn liếc mắt nhìn một cái rồi lại tiếp tục uống trà,
trên môi không khỏi hiện lên một nụ cười ý vị sâu xa, nhìn người trước
mặt mình, người này đã bị lún sâu vào ánh mắt của nữ tử tinh ranh kia,
không cách nào có thể kiềm chế được.
Long Diệc
Hân buông chén trà, liếc mắt nhìn bọn họ, chậm rãi nhẹ nhàng nói “Gần
đây, ta thấy các người rất rảnh, không ra ngoài làm việc gì”
Tiêu Trác
Nhiên và Thư Trì liếc mắt nhìn nhau, người này sao mỗi lần như thế này
đều lãng tránh sang chuyện khác nha, không quan tâm đến bọn họ làm việc
gì thật khó khăn lắm sao?
“Trong thành hết thảy đều được an bài thỏa đáng”
Mục Cảnh
Thiên vẫy nhẹ chiết phiến trong tay, mấy ngày nay, hắn vì việc này đã
tốn rất nhiều công sức thu xếp mới được như thế a, khiến cho tâm tình
hắn thật không tốt lắm.
Thư Trì nhìn cặp mắt phượng xinh đẹp của Long Diệc Hân, ngồi dựa lưng vào ghế thái
sư, chậm rãi nói “Ta bên này cũng không có vấn đề gì”
Vì lựa chọn
và điều động nhân thủ, mấy ngày nay hắn cũng không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, cho nên bây giờ vô cùng buồn ngủ.
Long Diệc Hân hơi hơi gật đầu, hắn đã nhận lời trợ giúp Kiền Hoàng một số việc.
“Chủ tử, giờ lành đã đến rồi, có thay quần áo hay không?”
Thanh Ảnh ở bên ngoài bước vào, trên tay cầm bộ hỉ phục màu đỏ thẩm.
Long Diệc
Hân nhìn thấy bộ hỉ phục, mày kiếm không khỏi nhíu lại, sau đó ánh mắt
lại trở nên bình thản như thường, tiếp tục thưởng thức trà ngon, không
để ý đến bộ hỷ phục chói mắt trên tay Thanh Ảnh.
“Chủ tử?”
Thanh Ảnh vô cùng sốt ruột, giờ lành đã sắp đến, chủ tử hắn còn có tâm tình để uống
trà, giống như hôm nay là ngày bái đường của người khác vậy, hiện tại,
mọi người ở hỉ đường đang nóng lòng chờ đợi.
Tiêu Trác
Nhiên “Xoẹt” một tiếng, mở cây chiết phiến của mình ra phe phẩy, biểu
tình trên mặt vô cùng hưng phấn, bả vai hơi hơi run run, chứng tỏ hắn
đang đè nén cảm xúc trong lòng.
Thư Trì tựa như đang ngủ, nhưng thật ra thân thể hắn đang run rẩy không ngừng.
Long Diệc Hân vẫn tiếp tục uống trà.
“Chủ tử, người thay đồ liền đi”
Thanh Ảnh
như sắp muốn khóc, không biết chủ tử hắn đang suy nghĩ gì nữa, hắn phụng mệnh lão vương gia đến hầu hạ chủ tử hắn thay đồ, nhưng biểu tình của
chủ tử hắn làm như việc này không liên quan đến mình, hắn phải làm gì
bây giờ đây?
Xoẹt!
Một cái bóng trắng đứng ở trong sảnh.
“Diệc Hân, sao bây giờ ngươi còn chưa thay quần áo a? Mọi người đang đợi ngươi đấy”
Mục Cảnh
Thiên đang ngồi uống trà, vừa nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hắn đã hiện
lên sự nôn nóng, sắp đến giờ bái đường sao hắn ta vẫn không nhúc nhích
a?
Long Diệc Hân vẫn không nhúc nhích.
“Thanh Ảnh, ngươi còn đứng đó làm gì, nhanh lên thay quần áo cho hắn đi!”
Choáng váng sao?
Thanh Ảnh cầm bộ quần áo hỉ trong tay nhanh chóng nhét vào ngực hắn, cười thật tươi “Chuyện này giao cho ngươi”
Nói xong thì không thấy đâu nữa.
Mục Cảnh Thiên nhìn bộ hỉ bào trong ngực mình, gân xanh nổi đầy trán.