Mỹ Nhân Phu Quân

Phía trên hỉ đường được bố trí đơn giản, cũng giống như các lễ cưới bình thường,
nhưng cũng không giống lắm vì có ít màu đỏ hơn, bởi vì mọi người đều
biết, khôi thủ bọn họ không phải là một người bình thường, cho nên mọi
thứ đều được đơn giản hóa nhưng vẫn không mất đi sự trang nghiêm và
không khí vui mừng.

Kiền Hoàng
một thân cẩm y ngồi ở giữa, không ngừng phe phẩy chiết phiến trong tay,
khuôn mặt luôn ôn hòa nhưng vẫn không che đậy nét tự phụ, ánh mắt tràn
ngập hứng thú.

Bên trái hắn là lão thành quận vương gia với nét mặt vui mừng, mái tóc trắng, sắc
mặt hồng hào, yên lặng chờ đợi, mặc kệ trước đây như thế nào, nhưng kể
từ hôm nay, đứa nhỏ trong bụng nha đầu kia đã danh chánh ngôn thuận là
cháu đích tôn của Long gia ông, đó là tất cả. Lão tiểu bạch kiểm kia
cũng không có lý do gì tranh chấp với ông nữa.

Người ngồi
bên phải Kiền Hoàng giờ đây vô cùng trầm tĩnh, nhưng vẫn phong độ ngời
ngời, đó chính là Khúc Hàn Lâm, cho dù trong lòng có khó chịu, nhưng vì
tranh thủ giữ vững vị trí cho con gái mình nên ông cố kìm nén, cho dù xú tiểu tử Long gia không vừa mắt ông, nhưng hắn là cha của đứa con trong
bụng con gái ông nên ông đành chấp nhận cho hai người bái đường. Bây giờ ông ngồi ở đây chờ đợi, đã gần sắp đến giờ lành mà không thấy bóng dáng xú tiểu tử kia đâu, thật khiến cho người ta trông mòn con mắt.

“Long lão nhân, sao con trai ông vẫn còn chưa đến?”

Giọng nói Khúc Hàn Lâm có chút không vui, không phải hắn đổi ý đấy chứ?

Thành quận
lão vương gia nhíu đôi mày trắng của mình lại, vẫy vẫy tay gọi một người tới “Ngươi, đi đến đó xem có xảy ra chuyện gì không?”

Rõ ràng ông đã bảo Thanh Ảnh đem hỉ bào qua đó, sao bây giờ còn chưa tới? Còn cái nha đầu Vân gì đó cũng không thấy đâu.

Ông bực bội nhìn ra phía cánh cửa hỉ đường.

Kiền hoàng
nhìn hai vị ái khanh của mình, cười tủm tỉm, thong thả nói “Nhị vị không cần sốt ruột, không phải vẫn còn thời gian sao? Đợi thêm một chút nữa
đi”

Trò hay đâu
có dễ dàng diễn ra như thế chứ, rốt cục có thể nhìn thấy tiểu vương gia
Long Diệc Hân cam tâm tình nguyện bái đường làm cho hắn mở rộng tầm mắt

nha, tình cảnh như thế này, có chờ cũng đáng giá mà!

Hai người nghe Kiền hoàng nói thế đều thả lỏng tâm tư mình, tĩnh tâm lại, thời gian quả thật dài đăng đẳng.

Đang lúc mọi người đều nóng lòng chờ đợi, đột nhiên một đám nữ nhân đi vào dẫn tân
nương tử đi vào hỷ đường, nói chuyện líu ríu rất náo nhiệt, nhưng mà,
bước đi của tân nương tử vô cùng nặng nhọc, kéo dài lê lết, mọi người
không nén được tò mò, sao lại khoa trương như thế chứ?

Thật ra bọn
họ không biết rằng tối hôm qua Ngọc Phi Yên ngủ không ngon giấc, thân
thể mệt mỏi, sáng hôm nay lại bị mọi người giày vò, trên đầu đội cái mũ
phượng nặng hơn mười cân như thế nào lại không đi như say rượu chớ.

Bây giờ Ngọc Phi Yên có hối hận bao nhiêu cũng không kịp nữa, nàng đành thuận theo ý mọi người, cảm thấy mình thật thê thảm, mất nhiều hơn là được. Hiện
tại, nàng bị cái mũ phượng nặng trịch này làm cho xoay xẩm mặt mày,
choáng váng đầu óc, nếu không có Vân Tranh ở một bên giúp nàng, phỏng
chừng nàng chỉ có thể lết đi mà thôi, rốt cục thì cái loại tra tấn này
diễn ra trong thời gian bao lâu a? Nếu không phải vì không muốn cho tỷ
tỷ yêu thương của nàng thất vọng, nàng đã sớm gỡ bỏ mũ phượng ra rồi.

“Tranh Tranh, chủ tử ngươi có tới không?”

Mau chóng đến bái đường nha, nàng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Thật ra Vân
Tranh cũng đã sớm phát hiện thân thể nàng không được khỏe, cũng có chút
hối hận vì đã cùng mọi người hồ nhào, quên bẳng hiện tại nàng đang mang
bầu, không chịu nổi sức ép của mọi người, ánh mắt hiện lên chút đau
lòng, thì thầm vào tai nàng “Tỷ cố gắng chống đỡ thêm một lát nữa nha”.

Nghe được
lời của Vân Tranh, Ngọc Phi Yên biết tướng công nhà nàng vẫn chưa tới,
trong lòng nàng không khỏi có chút thất vọng, nhưng cũng không có hành
động gì.

Thôi, chờ một chút đi.

Giờ lành đã đến.

Mọi người đồng loạt nhìn ra cánh cửa hỉ đường.


Cuối cùng,
vào giây phút cuối cùng, khôi thủ đại nhân của bọn họ cũng không phụ
lòng kỳ vọng của mọi người, nhưng khi hắn xuất hiện ở hỉ đường với bộ hỉ phục đỏ thẫm, mọi người đều hóa đá.

Một thân ảnh thon dài khoát hồng y bước vào, dáng người như trúc, áo hồng phiêu dật
tựa mây trôi, y phục màu đỏ thẩm như tôn thêm dung nhan tuyệt trần của
ai đó, khuôn mặt trắng tựa như ngọc, ánh mắt đen thẳm sâu hun hút như
nước hồ thu, mái tóc đen dài mềm tựa dòng suối bao trùm lấy đôi bờ vai
rắn rỏi kiên cường, chút nhăn mày, chút mĩm cười đều mang cực đậm nét
phong tình, cả người tản mát ra một loại mị lực không thể nào kháng cự
được, thiên địa như ghen tị trước nhan sắc tuyệt trần này.

Ngọc Phi Yên bị khăn trùm đầu che mặt nên không nhìn thấy được gì, nhưng nàng cảm
giác được không khí chung quanh bỗng nhiên chìm xuống, trở nên vô cùng
yên tĩnh, nàng buông tay Vân Tranh ra, vô cùng bực mình, vén khăn trùm
đầu lên, đảo mắt nhìn khắp xung quanh một lượt, khiến cơn giận nàng như
to thêm hơn nữa.

Tại sao có thể như vậy?

Trong lòng nàng rất tức giận, oán khí và sự ghen tị đang cháy bùng.

Nàng tháo
khăn trùm đầu của mình phủ lên đầu hắn, che lại khuôn mặt của hắn, sắc
đẹp của hắn chỉ để cho một mình nàng chiêm ngưỡng mà thôi.

“Sao chàng lại xuất hiện như thế này chứ?”

Giọng nói
buồn bực mang theo sự trách cứ, sắc đẹp của tướng công nhà nàng đã bị
tất cả mọi người nhìn thấy, nàng cảm giác như mình đang ăn phải giấm
chua (ghen), sao hắn lại không đội mũ sa chứ, có phải bởi vì nàng kêu
hắn đừng đội mũ sa nữa không?

“Hôm nay bái đường.”

Tuy rằng

Long Diệc Hân bị trùm khăn đỏ, nhưng vì hắn rất cao nên vẫn có thể nhìn
thấy nét mặt khổ sở vì bầu bì của thê tử mình, hắn cảm thấy đau lòng nên ghì chặt nàng vào trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng tháo mũ phượng trên
đầu nàng xuống, vừa rồi hắn thấy nàng bước đi nặng nhọc có lẽ là do mũ
phượng trên đầu quá nặng, hắn ném mũ phượng trên mặt đất, không cần thứ
trói buộc ấy khiến cho thể tử hắn vất vả.

“Về sau không được như vậy”

Ngọc Phi Yên ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt hắn, trong ấy dào dạt nhu tình khiến sắc mặt nàng ửng đỏ, nhưng trong lòng nàng thì trào dâng sự ghen tức.

Long Diệc
Hân mĩm cười gật đầu, hắn cũng chỉ là muốn nhìn thấy kỳ cảnh: lửa và
nước giao nhau trong ánh mắt của nàng thôi, hắn không để ý có bao nhiêu
người đang nhìn hắn.

“Tuy rằng chàng mặc đồ đỏ rất đẹp, nhưng về sau không được mặc nữa”

Nàng có thể
mặc quần áo màu đỏ, nhưng hắn không được mặc nữa, nếu không sẽ khiến
chúng sinh điên đảo, nàng không muốn hắn biến thành ước mơ của người
khác, nàng vô cùng hối hận vì đã để mọi người nhìn thấy được khuôn mặt
tuyệt đẹp của tướng công nhà nàng, cho dù chỉ là một lần.

Long Diệc
Hân lại gật đầu, đời này, hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ mặc bộ quần áo
chán ghét này nữa, hắn ghét nhất là loại quần áo màu sắc sặc sỡ như thế
này, nếu không phải vì nàng, hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cho chính
mình bị uất ức vì phải mặc bộ đồ này trên người.

“Vậy được rồi, chúng ta có thể bái đường chưa?”

Ngọc Phi Yên rời khỏi vòng tay hắn, nhìn khắp bốn phía, thấy mọi người vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, lửa trong mắt nàng như muốn bùng lên mạnh nẽ, chậm
rãi đi đến bàn trà, nàng cầm lấy một chén trà quăng mạnh xuống nền đất.

Keng!

Tiếng vang
thanh thúy khiến toàn bộ người trong hỷ đường như chợt bừng tỉnh giấc
giậc mộng, nhất thời họ cảm thấy vô cùng xấu hổ, ho khan liên tục.

Xin tha thứ
cho bọn họ, có ai trong họ được nhìn thấy dung nhan tuyệt trần rung động lòng người như thế bao giờ chứ? Ai có thể bình tĩnh mà không đắm chìm
khi nhìn thấy dung nhan đẹp tựa thiên tiên thế kia? Đây chỉ là phản ứng
bình thường thôi.

“Hôm nay là ngày vui của ta và tướng công ta, không biết rốt cục có bái đường không hả?”


Ánh mắt long lanh của nàng như bắn ra hàng ngàn hàng vạn ngọn lửa, như muốn thiêu
đốt mọi người, khiến mọi người bỗng chợt nhớ lại hôm nay là ngày vui của khôi thủ đại nhân và Phi Yên nữ thần y, sao bọn họ lại có thể chìm đắm
trong sắc đẹp?

Kiền hoàng ho khan vài tiếng, ánh mắt tràn ngập hứng thú nhìn Long Diệc Hân đang mặc bộ hỷ phục màu đỏ.

“Giờ lành đã đến, lễ quan xướng lễ đi.”

Hắn vừa nói xong, lễ quan đã chạy tới đứng ở một bên.

Ngọc Phi Yên đi tới trước mặt Long Diệc Hân, cười hỏi “Vẫn để nguyên như vậy sao?” (ý nàng là: nàng không cần trùm đầu sao)

Long Diệc Hân không nói gì, kéo tay nàng đi tới phía trước, chuẩn bị làm lễ.

“Nhất bái thiên địa ——”

Nghe lễ quan xướng lên, hai người xoay người ra hướng bên ngoài cúi lạy.

“Nhị bái quân vương, cao đường ——”

Hai người vừa nghe, đều không khỏi cùng nhíu mày lại, tâm không cam lòng, xoay người về phía ba người kia cúi lạy.

Kiền hoàng cười rất tươi, trong mắt không che đậy được sự đắc ý.

Sắc mặt Thành quận lão vương gia vô cùng vui mừng, trong lòng ông không ngừng nghĩ đến đứa cháu đích tôn bảo bối.

Khuôn mặt
Khúc Hàn Lâm hết xanh rồi lại tím, vì sao con gái ông khi bái đường cũng không giống người ta, nào có tân nương nào không đội khăn trùm đầu đỏ,
chăm chăm nhìn mặt chú rể giữa thanh thiên bạch nhật đông đúc người như
thế này chứ? Thật sự là cười ra nước mắt mà! Nét mặt ông bỗng trở nên
rất già nua.

“Vợ chồng giao bái ——”

Lần này, hai người đều cam tâm tình nguyện, hết thảy, hai người chỉ mong đợi điều này trong ngày hôm nay thôi.

“Đưa vào động phòng ——”

Rốt cục cũng xong.

Ngọc Phi Yên thở dài nhẹ nhõm, ngã đầu chui vào lồng ngực của tướng công nhà nàng.

Long Diệc
Hân hơi đẩy nàng ra một chút, những ngón tay dài của hắn nhanh chóng gọn lẹ cởi bộ hỷ phục đỏ chói trên người mình ném xuống đất, sau đó ôm Ngọc Phi Yên thật chặt trong lồng ngực mình, nháy mắt biến mất khỏi hỉ
đường.

Những mảnh vải đỏ treo trong hỷ đường rốt cục cũng được gỡ xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận