Kiền hoàng
ngồi ở bên trong chòi nghỉ mát, chiết phiến đặt trên bàn đá, một tay cầm chén trà, một tay cầm nắp chén nhẹ nhàng khảy những lá trà sang một
bên, ngửi mùi thơm đang tỏa ra từ những lá trà, trong lòng hắn thầm ghen tị với Long Diệc Hân, chè long tĩnh thượng hạng như thế này ở Hoàng
cung lại không có.
Thôi Lợi
đứng ở một bên, thân hình cao lớn uy mãnh, khuôn mặt vẫn cứng như sắt,
nhưng mà thần thái lại lộ ra sự kính cẩn tột cùng.
“Tình huống bên thừa tướng như thế nào?”
Kiền hoàng dùng nắp chén lùa lá chè xanh sang một bên, chậm rãi nhấp một ngụm, giọng nói hời hợt tựa như không chút để ý.
Thôi Lợi hơi hơi khom người đáp “Trước mắt không có động tĩnh gì, đối phương như đang chờ đợi thời cơ thích hợp.”
Kiền hoàng
đặt chén trà trong tay lên bàn, tiện tay cầm chiết phiến lên, phe phẩy
vài cái , trên chiếc phiến là hình bức tranh thủy mặc, dáng vẻ hắn vô
cùng phong nhã, nhưng đột nhiên, trên khuôn mặt đang vô cùng phong nhã
ấy thoáng hiện lên sự kiên nghị cứng rắn, rồi lại thản nhiên tươi cười.
“Địch bất động ta bất động, chúng ta sẽ chờ”
Thôi Lợi
nhìn thấy nụ cười của Kiền Hoàng, phía sau lương túa ra mồ hôi lạnh, âm
thầm bi ai cho những ai đang giở trò ở kinh thành, tuy vị đế vương trước mặt hắn vô cùng tao nhã, rất dễ tiếp xúc, nhưng ai biết được trong lòng người này có bao nhiêu sự cứng rắn, tuyệt không bao giờ kéo dài sự
việc, xử lý sự tình quyết đoán, không chút do dự, bởi vì gặp được một
bậc đế vương như thế, nên hắn mới từ bỏ kiếp sống giang hồ mà ở bên cạnh người này, cả đời hắn chỉ kính nể người trước mặt mình mà thôi.
“Sự việc ở trong kinh thành —-“
Người nọ có rất nhiều vây cánh, ở Phi Long Sơn này có thật sự an toàn không?
Kiền hoàng
ngưng tất cả mọi động tác, khẽ ngẩng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn trợ thủ đắc lực bên cạnh mình, trong lòng hắn thầm than, sao tên này lúc nào
cũng nghiêm túc như vậy, cũng không nói là không nên nghiêm túc, nhưng
mà, nên thả lỏng một chút, không cần lúc nào cũng khẩn trương như thế
này.
“Lúc này đang ở Ẩn Thành, chúng ta nên thả lỏng tâm tình thoải mái vui chơi một chút”
Các công
việc khác, giao cho Long Diệc Hân làm là an tâm rồi, hắn hoàn toàn tin
tưởng vào năng lực của hắn ta, tuy rằng hắn biết hắn ta chỉ ước ao hắn
sớm ngày rời khỏi nơi này, nhưng mà hắn ta sẽ không để hắn lọt vào trong nguy hiểm, với năng lực của hắn ta, đối phó với những người kia thật có chút uổng phí.
Thôi Lợi gật đầu, ở Phi Long Sơn này, quả thật hắn không cần quan tâm bất cứ chuyện
gì, Long tiểu vương gia đã an bày mọi việc hết sức thỏa đáng, hiện tại,
nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn chính là bảo vệ an nguy cho Hoàng
thượng mà thôi.
“Thôi ái khanh, trong lòng có điều gì ưu phiền hay không?”
Kiền hoàng
đứng lên, nhìn Thôi Lợi, khóe môi cong tạo thành nụ cười không rõ chứa
đựng hàm xúc gì, lời nói ôn hòa tựa như rất quan tâm, lại làm cho lòng
Thôi Lợi bị hốt hoảng, chẳng lẽ Hoàng thượng đã nhìn ra điều gì sao?
“Tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm, vi thần không có việc gì.”
Chỉ là, trong lòng có chút rối rắm mà thôi.
Kiền hoàng gật gật đầu, bước đi ra chòi nghỉ mát.
Thôi Lợi không có đuổi theo, đứng nhìn bóng dáng bậc đế vương tôn quý kia, trong lòng thấp thỏm.
“Có đôi khi, không nên chấp nhất điều gì đó, cứ để tự nhiên”
Giọng nói Kiền hoàng thấm nhập vào tâm khảm hắn, khuôn mặt cứng như sắt lại càng thêm cứng hơn.
Không nên chấp nhất sao? Chẳng lẽ, hắn sai lầm rồi sao?
Hai tay nắm chặt thành quyền, trên tay gân xanh nổi lên từng đường.
****
“Vũ, Tam ca ta đâu?”
Ngọc Phi Yên nhìn thấy Vũ đang đứng một mình nhìn chằm chằm trời xanh, bộ dáng đăm
chiêu chưa từng thấy, bình tĩnh đến lạ thường.
Nghe được giọng nói của nàng Vũ quay đầu lại, tặng cho nàng một tiếng cười thật to.
“Ngươi đến tìm Tam ca ngươi, sợ ta cướp Tam ca ngươi sao?”
Tiếng nói
thanh thúy khiến trái tim nàng xao động, nàng không ngờ trên thế gian
này có một nam nhân có giọng nói dễ nghe không thể diễn tả thành lời như vậy.
“Ta rất muốn cướp a, nhưng mà …”, mắt nàng chớp chớp, nhìn Vũ bĩu môi “Ngươi phải nhường cho ta a”
Người này dường như đề phòng nàng cướp Tam ca của hắn, còn nàng thật sự sợ hắn cướp đi Tam ca của nàng.
“Ha ha ha!”
Vũ cười to, nhìn Ngọc Phi Yên dò xét “Ngươi đánh giá ta quá cao”
Là sự thật,
không phải chuyện đùa, cho dù nàng là muội muội của Mục Cảnh Thiên thì
như thế nào? Cho dù Tiểu Thiên yêu thương nàng thì như thế nào? Dù sao
bây giờ nàng đã là thê tử của người khác, trượng phu nàng sao có thể cho nàng ở cùng một chổ với một nam nhân khác chứ?
“Sao ngươi vẫn chưa cùng Tam ca ta ở một chổ?”
Thật là kỳ
quái, không phải Vũ theo sát Tam ca một tấc cũng không rời sao? Sao bây
giờ như thế này? Theo lý thuyết, tỷ tỷ nàng đã rời khỏi Phi Long Sơn vì
bận việc gấp, không ai cản trở hắn vô lễ với Tam ca nàng, hắn hẳn là như cá gặp nước mới đúng.
“Tiểu Thiên có việc phải đi vội, ta đương nhiên không thể quấy rầy hắn a”
Trên khuôn
mặt của Vũ hiện lên một nụ hiểu biết, gần đây bộ dáng Tiểu Thiên vô cùng mệt mỏi, khiến hắn có chút đau lòng, cho nên hôm nay hắn không quấy rầy Tiểu Thiên làm việc nữa, càng nghĩ hắn càng cảm thấy mình rất biết chia sẻ, nhất định sẽ có một ngày Tiểu Thiên sẽ cảm động.
Ánh mắt Ngọc Phi Yên long lanh, tràn ngập nét cười “Vũ thật hiền lành a!”
Thật sự là một “thê tử” hiền lành!
Hiền lành?”
Đôi mày Vũ
nhíu lại, hắn cảm thấy không vui vì từ này, nhưng nhìn thấy biểu tình
của nàng, hắn không đoán được nàng đang nghĩ gì, nha đầu này đúng là
biết cách làm tổn hại người khác.
“Không phải, ngươi nói sai rồi, ta đây là “hiểu biết”, chứ không phải “hiền lành”.
Hắn tuyệt đối không có hiền lành!
Ngọc Phi Yên nhướng mày cười yếu ớt, không để ý tới thái độ của hắn, ở trong lòng nàng, nàng đã xác định hắn là “Tam tẩu”.
“Hiểu biết cũng được, hiền lành cũng thế, Vũ cần gì phải so đo?”
Như vậy
không phải là giấu đầu hở đuôi sao? Vũ này thật đáng yêu nha, nàng nhìn
thấy hắn đối với Tam ca nàng là thật tâm, chỉ là, hình như hắn chưa nhận biết rõ nội tâm sâu thẳm và khát vọng trong lòng mình, chỉ biết một
mạch truy đuổi, có lẽ, bởi vì thế mà Tam ca nàng không chịu đi vào khuôn khổ, thật sự là một đôi oan gia!
Trên mặt Vũ
hiện lên sự bất đắc dĩ, hắn nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nữ tử trước
mặt mình, nữ tử này thật có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, lấp lánh long
lanh, như nhiếp hồn đoạt phách, khiến lòng người rung động, hắn thích nữ tử tiêu sái phóng khoáng này.
Ngay khi hắn đang chăm chú nhìn nàng, đột nhiên xuất hiện một thân ành màu trắng đem nữ tử hãm vào trong lồng ngực, cách lui hắn vài bước.
“Vũ ngươi muốn làm gì?”
Giọng nói
của Mục Cảnh Thiên vội vã vang lên, khiến cho Vũ không khỏi buồn cười,
thật sự là quá nôn nóng a! Chỉ là, hắn đâu có làm gì muội muội của hắn
ta đâu?!
“Tam ca?”
Ngọc Phi Yên ngước mặt nhìn Tam ca nàng, sao hắn lại nghĩ Vũ làm gì nàng chớ? Thật
sự là suy nghĩ quá nhiều mà, xem ra tinh thần Tam ca nàng hẳn là đang
rất căng thẳng, cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút.
“Ta cùng Vũ đang nói chuyện”
Trò chuyện mà thôi, không đến mức khẩn trương như vậy chứ?
Ánh mắt đào
hoa của Mục Cảnh Thiên hiện lên sự rối bời, hắn đương nhiên là tin tưởng lời nói của muội muội mình, nhưng hắn không tin tên Vũ kia. Tên kia
không phải là dạng người dễ dàng đối phó, thủ đoạn và võ công biến hóa
khôn lường, không thể nắm bắt được, hắn sao có thể yên tâm để tiểu muội
mình ở một chổ cùng với hắn ta chứ? Vừa mới thấy Vũ đang nhìn chằm chằm
tiểu muội mình, từ bước tới gần, hắn đã hốt hoảng, chỉ sợ Vũ nhất thời
hung tính bộc phát, tổn thương đến cái mạng nhỏ của tiều muội hắn.
Vũ nhìn thấy Mục Cảnh Thiên thụt lùi phía sau vài bước, trên khuôn mặt tinh xảo của
Vũ đã hiện lên sự hụt hẫng, nhưng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là
một nụ cười tươi rói.
“Tiểu Thiên
sợ ta hạ độc thủ với Khả Nhân sao? Yên tâm, ta chỉ muốn quải nàng đi làm phu nhân của ta, giống như ngươi thích các nữ nhân khác, làm thế nào ta có thể hạ độc thủ được chứ?”
Giọng nói thanh thúy chậm rãi chảy xuôi, mang theo sự tình tứ, tà mị, khiến người ta không phân biệt được là thật hay giả.
“Xì!”
Ngọc Phi Yên rất không nể tình bật cười. Vũ cũng quá khôi hài đi?
Vũ giương mi lên, “Khả Nhân không muốn làm phu nhân của ta? Ta nhớ rõ, khi gặp lần
đầu tiên, ngươi nói ngươi muốn ta làm trượng phu của ngươi”
Ngọc Phi Yên cười càng lúc càng to.
“Ta rất muốn làm phu nhân của Vũ, nhưng chỉ sợ Vũ không muốn a”
Nói xong
nàng còn trừng mắt nhìn hắn, tuy rằng nàng thật vừa lòng Vũ, chỉ là hai
người bọn họ bây giờ có lòng nhưng không làm được, hận là gặp nhau quá
muộn, hữu duyên vô phận, có người chỉ thích hợp làm bạn tri kỉ, nếu thật sự ở cùng nhau sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề; có người ban đầu không
thích hợp, nhưng sau nhiều lần gặp mặt và va chạm lại phát sinh tình cảm và cùng ở bên nhau.
Mục Cảnh Thiên thật sự không hiểu nổi hai người này, lắc mình rời khỏi.
“Tiểu Thiên, chờ ta!”
Vũ vội vàng đuổi theo sát phía sau.
Ngọc Phi Yên mĩm cười nhìn bóng dáng hai người rời đi nhanh như tia chớp, ánh mắt hiện lên sự bối rối kỳ lạ.