Mỹ Nhân Phu Quân

“Ngọc Phi Yên”

Giọng nói nam tính dễ nghe vang lên bên tai, càng thêm phần thoải mái. Nàng chậm rãi mở đôi mắt xinh đẹp ra……

Bóng người
đứng thẳng trước mắt lập tức khiến nàng ngừng thở, mỹ nhân! Không như
Long Diệc Thấm nhẹ nhàng tuyệt mỹ, cũng không như Thành quận vương phi
phong hoa tuyệt đại, mà có một sức quyến rũ mê người khác, cả nam lẫn
nữ, tuấn mỹ tuyệt luân, thêm cả mái tóc đen rủ xuống còn ướt và hơi rối
kia, có là thần tiên giáng trần chắc cũng chỉ đến vậy thôi.

“Long Diệc
Hân?” – Không biết bao lâu sau, nàng mới tìm lại được tiếng nói của
mình. Nhận thấy giọng mình khàn khàn, mặt ửng hồng lên. A di đà phật!
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nam” quả không tầm thường.

“Không sai.” – Tuấn nhan không chút biểu tình, giọng nói cũng không biến động.

“Oái, đầu tiên, cám ơn ngài đã cứu mạng ta.” – Ngọc Phi Yên nhảy xuống khỏi ghế, khom người chào hắn.

Long Diệc
Hân cũng không phản ứng, xoay người ngồi vào chiếc ghế bằng gỗ đàn hương màu đỏ trong sảnh, mấy ngón tay nâng chén trà lên, tao nhã hớp nhẹ một
ngụm, rồi lại tựa lên ghế.

Ngọc Phi Yên đi tới đối diện hắn, hai tay tự tiện nâng chén trà hắn vừa mới buông
xuống lên, đưa đến bên môi uống một hơi cạn sạch, nâng cách tay lên lấy

ống tay áo lau nước đọng trên khóe môi, sau đó đặt chén trà về chỗ cũ,
quay ra cười với hắn – “Ta khát.”

Long Diệc Hân vẫn không có phản ứng gì như trước.

“Vì sao ngài cứu ta?” – Lại hỏi một câu.

Được lắm, giờ thì hắn ta còn nhắm mắt nghỉ ngơi cơ đấy.

Ngọc Phi Yên nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú, máu nóng sục sôi trong lòng, thật thách thức.

“Thực ra,
ngài không nói thì ta cũng biết. Ngài cứu ta có hai nguyên nhân: thứ
nhất, ngài cảm thấy có lỗi với ta, nên muốn bù đắp một chút, dù sao nếu
năm ấy ngài không che lại kinh mạch toàn thân ta, hôm nay võ học kỳ tài
ta đây chắc chắn sẽ không bị vây ở rừng trúc; mà thứ hai…” – Nàng dừng
một chút, ho nhẹ một tiếng rồi nói – “Ngài thích ta, không nỡ để ta bị
nhốt trong rừng trúc, có phải không?”

Long Diệc Hân nghe vậy, khóe môi hơi cong lên, xem ra nàng đã nhớ ra hắn rồi, tuy nhiên, hắn vẫn không biểu hiện gì cả.

“Không trả lời sao?” – Ngọc Phi Yên cười trộm – “Ta coi như ngài thừa nhận rồi nhé.”

Long Diệc Hân mở đôi mắt phượng, ánh mắt dừng lại ở nụ cười vụng trộm nàng còn chưa kịp thu về.

“Nàng không
sợ ta?” – Mấy lần đụng độ trước đây, trong mắt nàng rõ ràng có ý sợ hãi, dù chỉ lướt qua rất nhanh, nhưng hôm nay hắn thấy trong con ngươi trong suốt kia lại bình thản thoải mái, thần thái phi phàm.

Ngọc Phi Yên ngẩn ra, liền mỉm cười, từ khi nhớ ra hắn là người đã khiến mình không
thể tập võ được, lạ thay, cảm giác sợ hắn trong lòng tự dưng biến mất.

“Ngài mong ta sợ ngài sao?” – Nàng hỏi lại.

“Nàng tìm ta làm gì?” – Long Diệc Hân từ chối trả lời, đối với những vấn đề vớ vẩn
trước giờ hắn vẫn không thèm quan tâm, miễn là hắn có câu trả lời.

“Muốn biết
vì sao mười năm trước ngài phải che hết kinh mạch của ta, hủy đi một kỳ
tài võ học của võ lâm.” – Nàng đã quen với việc hắn toàn nghe mà không
đáp.

“Nàng đã quên?”

“Đúng vậy,
vì ta không muốn nhớ đến những chuyện đã khiến mình đau buồn, cho nên cơ thể ta tự sinh bệnh một hồi, quên hết sạch những chuyện có liên quan
đến ngài.”


Nàng rất bội phục cái phản ứng lợi hại này của mình.

“Ta muốn xem một võ học kỳ tài sau khi biết mình không thể tập võ được nữa, sẽ dùng thái độ gì mà đối mặt với đời.”

Hắn cười,
rất nhẹ nhàng, nhưng Ngọc Phi Yên cảm giác được sự lạnh lùng trong đó.
Nàng rùng mình một cái, cũng may nàng đã không còn là vợ hắn nữa rồi,
sống cả đời với người như vậy, khác nào đi trên băng mỏng.

“Vậy, thái độ đối mặt với đời của ta đã làm ngài hài lòng chưa?”

“Tạm được.”

“Ồ” – Nàng gật đầu, đổi qua nụ cười nịnh nọt – “Nếu đã vậy, ngài có thể cởi bỏ khống chế kinh mạch ta được không?”

“Không được.”

Trả lời rất rành rọt.

Biết trước hắn sẽ nói vậy, cho nên nàng nhún nhún vai không quan tâm – “Quên đi, dù sao ta cũng không nghĩ đến việc tập võ nữa.”

Long Diệc Hân kinh ngạc trước phản ứng của nàng, nàng thực không giống người bình thường.

“À, trước kia ta có nói với ngài về dược tính của ‘Gấm thượng thiêm hoa’ sao? Ta không nhớ rõ.” – Ngọc Phi Yên lại hỏi.

Long Diệc
Hân dứng dậy đi tới chiếc ghế trước cửa sổ, ống tay áo nhẹ phủi đi những bụi bặm ban nãy Ngọc Phi Yên để lại, rồi lại ngồi xuống.

Hứ? Lại không để ý tới nàng? Haha, không sao, nàng còn rất nhiều chiêu.

“Ta bảo này

khôi thủ, sao ngài cứ ra khỏi Trúc Uyển lại phải đội mũ sa? Chẳng lẽ
không thấy tiếc cho vẻ đẹp khuynh quốc này của ngài sao? Ngài hẳn là….” – Nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt luân của hắn – “…hẳn là khiến
cho người trong thiên hạ đều….oái….”

Trong phòng
khách tản mác một làn hương lành lạnh, có thứ gì đó tựa như một sợi dây
vô hình quấn quanh cổ của nàng, làm nàng nói không nên lời.

“Rất khó
chịu, phải không?” – Long Diệc Hân chậm rãi đứng dậy, một nụ cười ma mỵ
nở trên môi hắn, vị thần hoàn mỹ lập tức biến thành ác ma tà ác, hắn
nâng tay xoa khuôn mặt đang trắng bệch ra của nàng, cảm thụ sự mịn màng
trắng nõn dưới ngón tay – “Nha đầu, đừng thử tìm cách chọc giận ta, hậu
quả, nàng không gánh nổi đâu.”

“Khụ khụ……” – Hương thơm trong phòng đột nhiên biến mất, sợi dây vô hình quấn quanh cổ nàng cũng theo đó mà tan biến.

Nàng nhớ ra
rồi, mười năm trước khi Long Diệc Hân ra tay che kinh mạch của nàng lại
nàng cũng ngửi được hương thơm tương tự. Đúng rồi, đó đều là hương thơm
tự nhiên từ trên người hắn tỏa ra(Juu: hỵ hỵ, Hân ca nhà mình như Hàm Hương ý :”>). Haha, nàng lại mới phát hiện ra một chuyện thật thú vị. Nhưng mà, vì
sao trên người một đại nam nhân lại tỏa ra hương thơm nhỉ? Ừ, đáng để
nghiên cứu đây, về phần hắn vừa nói không được chọc giận hắn, cứ biết
thế, gặp chuyện hay ho nhường này, sao nàng có thể buông tha cho được?
Nàng chợt phát hiện ra trên người hắn còn bao nhiều kho báu đang chờ
nàng tới khai quật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận