Mỹ Nhân Phu Quân

Tiễn Nhậm Thanh và tiểu muội xuống núi xong, Ngọc Phi Yên đang trên đường về phòng thì gặp Long Diệc Hân, vội vàng đuổi theo.

“Nè! Long Diệc Hân, ta có chuyện quan trọng muốn hỏi chàng. Yên tâm, ta không có ý muốn quấy rối đâu.”

Thấy bóng dáng phía trước dừng lại, nàng vội bước tới, ngoan ngoãn dừng lại cách hắn một thước. Thật là khó khăn.

“Chàng nói xem có phải ta không hề quyến rũ một chút nào không?” – Nàng chăm chú nhìn hắn, một chút bông đùa cũng không có.

Có điều sự
nghiêm túc của nàng dường như chưa đủ để truyền đạt tới đấng lang quân,
hắn chẳng những không thèm trả lời câu hỏi của nàng, lại còn tiếp tục
bước đi.

Phản ứng như thế, mặc dù không nằm ngoài dự đoán, nhưng đã làm tổn thương sâu sắc
đến lòng tự tôn của nàng. Không được! Nàng nhất định phải chứng minh sức quyến rũ của mình đánh đâu thắng đó, không gì ngăn được, nàng nhất định phải tìm về niềm tin!

****

Ngọc Phi Yên cầm đũa vô thức khoắng cơm trong bát, khóe môi mỉm cười, con ngươi
trong trẻo nhìn chằm chằm một chỗ nào đó trên bàn ăn, nhưng rõ ràng là,
trông nàng cũng chẳng có vẻ gì là đang nhìn cái gì đó, mà nàng đang trầm tư.

Thanh Ảnh gắp một khối thủy tinh hoàn(A Tuyết: tên một món ăn, hơi giống bánh bột lọc của mình, cơ mà tròn xoe và nhân phức tạp hơn) vào bát nàng, trêu ghẹo – “Muội có trừng mấy đi chăng nữa thì cái bánh cũng không tự chạy đến bát muội đâu.”


Tiểu Phi Yên khó chịu ậm ờ, nàng chỉ nhìn chằm chằm đĩa bánh ấy một khắc chứ mấy.

“Hơ?” – Sực tỉnh ra, Ngọc Phi Yên gắp miếng bánh lên và cười với hắn – “Nó đã tự chạy sang bát muội rồi này.”

Ngó đầu nhìn ra ngoài thấy sắc trời đã tối, nàng buông đũa – “Muội ăn no rồi, mọi
người tiếp tục nhé. À, đêm nay muội muốn ngủ cùng Thanh Nhi, không trở
lại đâu.” – Nói xong liền cất bước rời đi.

“Thanh Ảnh.” – Vừa đưa một miếng cơm vào miệng, tiếng chủ tử chợt truyền tới bên
tai, dọa Thanh Ảnh đến mức phải nếm trải cảm giác cơm trôi thẳng xuống
bụng.

“Chủ tử?” – Hắn còn chưa ăn no!

Ai oán nhìn vị chủ tử tính khí khác thường không ai bằng của mình, và cố đôi miếng cơm, cầm một miếng gà quay,
không tình không nguyện ra đi. Ôi! Hắn thật là đáng thương mà! Tiểu Phi
Yên hại chết hắn rồi, vừa mới về Trúc Uyển mấy hôm, lại chạy ra làm gì
cơ chứ, hại hắn mất công đi nuôi muỗi.

Trong mắt Long Diệc Hân ánh lên sự bất đắc dĩ.


Thê tử của
hắn hoài nghi sức quyến rũ của bản thân sao? Chẳng lẽ nàng không nhận ra toàn bộ người trên Phi Long sơn, đều đã nằm trong lòng bàn tay của nàng rồi sao?

Có khi nào hắn phải đổi chiến thuật để giữ lấy Phi Yên không đây?

******

Cúc Viên.

Mục Cảnh
Thiên do dự mãi đành nói – “Phi Yên, ta nghĩ muội không nên đi thì hơn,
dù sao bây giờ muội cũng mang danh phu nhân của khôi thủ ‘Phi Long’, đi
đến những chỗ như thế thực không hay ho.” – Diệc Hân sẽ lột da hắn.

“Huống hồ
muội còn mang theo Thanh Nhi nữa, nếu anh cả biết được, muội khó mà
thoát được xui xẻo.” – Anh cả đang trên đường tới Ẩn Thành, chẳng may bị huynh ấy bắt gặp, haha, hắn cười khổ, hắn cũng chỉ có thể cười khổ mà
thôi.

Ngọc Phi Yên nhíu mày cười khẽ – “Khôi thủ phu nhân thì sao nào? Tiếng xấu cũng
chẳng liên quan gì đến muội. Về phần mang Thanh Nhi theo…” – Trong mắt
chợt lóe lên một tia sáng – “… tất nhiên là tỷ ấy phải theo bảo vệ muội
rồi.”

Mục Cảnh
Thiên có ngốc mới tin, hắn dù sao cũng nhìn nàng lớn lên, nàng quỷ quyệt thế nào hắn rất rõ ràng, nhưng có rõ ràng mấy cũng làm thế nào được,
chỉ có thể liều mình theo quân tử, ai bảo nàng là tiểu muội hắn thương
yêu nhất cơ chứ!

“Kiểu gì cũng bị muội hại chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận