Mỹ Nhân Phu Quân

Tối hôm qua, Ngọc Phi Yên nằm mộng, nàng mơ thấy Long Diệc Hân vào phòng nàng, hơn
nữa nàng còn ôm hắn ngủ một đêm, đó là mộng thật sao?!

Không hiểu sao nàng cảm giác việc đó rất thật?!

Nàng cảm thấy mình đã thật sự chạm đến thân thể hắn, nếu không phải mộng, làm thế nào Long Diệc Hân lại vào được phòng nàng?

Khẳng định là mộng!

Đáy lòng
nàng tự nhiên rất ấm áp, khiến nàng tự mĩm cười, hai má tự nhiên ửng đỏ, thật giống như sự thật và hư ảo cùng gặp nhau ở đúng một thời điểm,
khiến nàng say như uống rượu.

Vào lúc ấy,
Vân Tranh đi vào Trúc Uyển, liền nhìn thấy được nửa khắc thời gian im
lặng kia của Phi Yên nữ thần y, hai má nàng ấy ửng đỏ, khóe môi đang
cười, dáng vẻ xa xăm đang nằm trên ghế, nàng cảm thấy thật bất ngờ khi
nhìn thấy cảnh này.

Nữ nhân kia là ai, sao lại dám giả mạo Phi Yên nữ thần y, không sợ bị khôi thủ đại nhân của nàng chém thành tám mảnh sao?

Phải biết
rằng nữ thần y là kiều thê bảo bối trong lòng chủ tử, không cho phép ai
có thể chạm vào, lần này triệu nàng trở về cũng là vì kiều thê của mình

a.

Vân Tranh
nhìn kỹ người nàng, trên môi mĩm cười gian trá, chậm rãi đi đến bên
người nàng, rút tử tinh sáo ngọc từ bên hông ra, nhẹ nhàng phóng tới
chỉa vào nàng hỏi”Ngươi là ai, sao lại dám giả dạng khôi thủ phu nhân,
không muốn sống hay sao?”

Ngọc Phi Yên nghe được thanh âm, hơi hơi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng,
tinh thần chưa kịp phục hồi lại để trả lời câu hỏi này.

Vân Tranh nheo đôi mày thanh tú, lại đem sáo ngọc đặt trên người Phi Yên

“Ngươi là ai?”

Thanh âm
trêu ghẹo quen thuộc truyền vào đại não của Ngọc Phi yên, giống như từ
chân trời xa xôi truyền đến, nàng lấy lại tinh thần, nhớ ra là đã lâu
rồi không gặp được Vân Tranh, đôi mắt lập tức phun ra tia mắt sáng rọi,
“oái”, liền đứng lên nhảy bổ vào thân thể nàng ấy

“Tranh Tranh!”

Vân Tranh
vội vàng ôm lấy nàng, đáy lòng cười thầm, đây mới là Phi Yên nữ thần y
của nàng! Không có lúc nào là không tỏa ra sức sống khắp bốn phía, chói
lọi, bộ dáng vừa rồi thật sự nàng nhìn không quen, thật giống một người
khác.

“Tỷ chậm một chút có được không? Muốn ôm ta sao? Đừng quên là tỷ đang mang thai”

Nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ tới việc Phi Yên mang thai, khi biết được tin này
nàng đã ngạc nhiên một thời gian thật dài. Thật không ngờ, chủ tử lại
dùng đến phương pháp này để kìm chế tâm tính bay nhảy tự do của Phi Yên.

Nhưng hiện
tại xem ra hiệu quả chưa được xác định chắc chắn a, xét tính tình của
Ngọc Phi Yên thì hẳn sẽ không vì đứa bé mà từ bỏ ước mơ của mình, nàng
còn chưa biết chủ tử thật yêu nàng sâu sắc, cũng không biết rõ ràng tình cảm của nàng đối với chủ tử.

Ngẫm kỹ cũng thật là, không biết Phi Yên nữ thần y là loại nữ tử gì mà khiến bất kỳ
ai gặp nàng cũng đều không tự chủ được bản thân mình nữa, trên người

nàng luôn toát ra mị lực hấp dẫn lôi cuốn mê hoặc lòng người, khiến cho
người ta ham muốn khám phá, tìm hiểu rồi thì không biết từ lúc nào đắm
mình trong đó.

Nàng và chủ tử mình thật xứng đôi!

“Ta rất nhớ muội a, Tranh Tranh không ở đây, ta thật buồn a”

Ngọc Phi Yên ôm cổ nàng, đôi mắt linh động, vui vẻ, Tranh Tranh trở về thật là quá tốt!

Có nàng ấy ở đây, hôn lễ của Lục muội tử càng thêm thú vị, hiếm khi tướng công nhà
nàng dễ dàng như vậy, đem Tranh Tranh trở về khiến nàng thật vui vẻ.

Vân Tranh bỏ tay của nàng xuống, nghiêng đầu nhìn nàng,

Thật buồn?

Không cần
thiết a, nàng không muốn cùng Mạc Lục đánh nhau ở hôn lễ đâu, nhìn bộ
dáng kia của nàng, khẳng định là đúng như vậy, Mạc Lục thật đáng thương
nha!

“Một tháng sau Lục muội tử sẽ cử hành hôn lễ cùng mặt lạnh, chủ tử muội đã đồng ý cho ta tùy ý sắp xếp”

Ngọc Phi Yên nhìn Vân Tranh cười, “có muốn hỗ trợ hay không?”

Vân Tranh không khỏi khoan khoái cười, “Loại việc này ta có thể không tham gia sao?”

Có cơ hội
chơi đùa tốt như vậy, làm cho Phi Yên không thể không ngưng cười, nên

cũng không thể nào nói nổi, Vân Tranh gia nhập sẽ càng thêm vui, hôn lễ
Mạc Lục, nàng nhất định phải đùa!

“Ta biết ngươi rất có nghĩa khí.”

Ánh mắt Ngọc Phi Yên trở nên sáng rực, mang ý cười vô cùng tà ác.

Mắt của Vân Tranh cũng phát ra tà quang.

Hai người cùng liếc nhìn nhau một cái, ngầm hiểu tất cả ý tứ của nhau, vô cùng ăn ý.

Tiếng cười khủng bố từ Trúc Uyển truyền ra, tất cả chim chóc bên ngoài đều hoảng hốt bay loạn xạ.

Đang cùng
Hác Xích đi tới Thanh Trúc biệt viện ở Ẩn Thành, Mạc Lục tự nhiên hắt
xì, lông tơ dựng đứng, tự nhiên nàng có cảm giác sợ hãi, phát lạnh cả
người.

Hác Xích lo lắng nhìn nàng.

Nàng lắc
đầu, tỏ vẻ không có việc gì, nhưng mà, không hiểu vì sao mỗi khi nghĩ
tới ngày thành thân, trong lòng nàng luôn cảm thấy bất an?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận