Nàng nghi
hoặc nhìn về phía Huyền U, đã thấy hắn ngưng cười, nàng không biết hắn
đã điểm huyệt của mình từ khi nào. Thân thủ thật nhanh!
“Ngươi không nên động đậy”
Chỉ cần nghe được âm thanh thanh nhã này thôi thì sẽ làm cho hàn ý trong lòng người
ta bị đẩy lùi, Ngọc Phi Yên biết hắn không phải nói cho mình nghe, tuy
rằng hiện tại hắn đang nhìn nàng với ánh mắt thân thiết.
Không phải hắn đang uy hiếp tướng công nhà nàng a?
Nghĩ đến
đây, nàng bật cười xì một tiếng, ở Phi Long Sơn không ai không biết
tướng công nhà nàng mềm nhuyễn, cứng rắng đều không ăn, uy hiếp hắn?
Điều đó căn bản không thu hoạch được gì, bởi vì hắn không thèm để ý đến
những điều đó. Như vậy, tùy theo tính cách của người mà có biện pháp
thích hợp (Tùy tâm sở dục nhân), uy hiếp hắn sẽ có hậu quả thế nào, nàng còn nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên nàng uy hiếp hắn, đã
nhận được giáo huấn thê thảm cỡ nào a, nàng là võ học kỳ tài trăm năm
khó gặp, thế nhưng bởi vì vậy mà không thể luyện võ. Một lần thất bại
biến thành mối hận nàng năm (Nhất thất túc thành thiên cổ hận), quay đầu lại đã mười năm qua!
Có lẽ, sự thật mọi việc không phải lúc nào cũng vậy, nhưng tướng công nhà nàng thật sự không thể uy hiếp.
Nàng nghe
tiếng bước chân càng đến gần càng nhỏ, trong lòng vui sướng dị thường,
quả nhiên là tướng công nhà nàng, chính là tướng công nhà nàng a, chính
tính cách này đã hấp dẫn nàng!
“Ngươi không cần đến gần, đứng đó là tốt rồi, tiểu nha đầu đã trúng Túy Lý Hương của ta, ngươi hẳn biết nó rất lợi hại”
Âm thanh thanh nhã của Huyền U vẫn không thay đổi, nhìn thần sắc Ngọc Phi Yên tươi cười trấn an như trước.
Ngọc Phi Yên thầm nghĩ trong lòng: Huyền U thật là người âm hiểm nha! Bổn cô nương
thật lỗ vốn vì tín nhiệm ngươi, không ngờ ngươi lài sử dụng chiêu này.