Mỹ Nhân Phu Quân

Đói bụng a!

Long Diệc
Hân mở đôi mắt phượng nhìn thê tử của mình, thật khó tưởng tượng vợ hắn
giờ này lại như con chó nhỏ mang ánh mắt rưng rưng trở nên ngoan ngoãn
vì đói bụng.

“Ta rất đói” – Vì sao Tranh Tranh bọn họ lâu quá chưa trở lại?

“Trên bàn có hoa quả”

Long Diệc
Hân cười nói, tiểu thê tử hắn gần đây càng ngày càng ngốc thì phải,
không lẽ phụ nữ mang thai thì đầu sẽ biến thành ngốc sao, đứa nhỏ của
bọn họ sẽ không xảy ra việc gì chứ?

Ngọc Phi Yên liếc nhìn hoa quả trên bàn, một chút cũng không thèm muốn ăn, nàng muốn ăn cơm, nàng muốn ăn cá, ăn cá nướng, nhớ tới buổi chiều ăn cá nướng
thì bụng nàng càng đói dữ dội.

Long Diệc
Hân ngắm nhìn biểu tình của nàng, trong lòng âm thầm ngạc nhiên, tiểu
thê tử hắn chưa bao giờ kiêng ăn, hiện tại như thế nào lại như vậy?

Không lẽ mang thai ngoài việc biến người ta thành ngốc còn làm cho người ta thay đổi tính tình từ yêu sang ghét hay sao?


“Đồ ăn đến đây!”

Nghe được âm thanh của Thanh Ảnh, Ngọc Phi Yên tựa ghế đứng lên, ánh mắt đang ai oán bỗng nhiên rực sáng, rốt cục thì cũng đã có thể ăn cơm.

Nhìn Thanh
Ảnh và Vân Tranh đem toàn bộ thức ăn thơm phức trong hộp bày ra bàn,
nàng mĩm cười tiêu sái đi đến trước bàn cơm ngồi xuống, thử từng món,
nhưng chằng mấy chốc nụ cười tươi rói ban đầu trở nên suy sụp hoàn toàn.

Nàng thử tất cả món ăn cảm thấy như là mình đang uống thuốc, đôi mi thanh tú nhăn
lại, vì sao hôm nay nàng ăn gì cũng không thấy ngon miệng? Trước kia
nàng đều ăn như vậy mà, hương vị thức ăn đâu có thay đổi đâu, nhưng tại
sao hôm nay nàng lại thấy không hợp khẩu vị mình?

Vẫn là Huyền U nướng cá ăn ngon hơn, nàng rất muốn ăn cá nướng.

“Tướng công, Huyền U đâu?”

Nàng muốn ăn cá nướng.

Long Diệc Hân không nói được một lời, chỉ đem thức ăn gắp bỏ vào trong chén của nàng.

Vân Tranh và Thanh Ảnh thì bất khả tư nghị nhíu mày nhìn vẻ mặt Phi Yên đang nhạt
như nước ốc khi ăn thức ăn trong chén, âm thầm cảm thấy nàng hôm nay
không được bình thường. Mà họ còn nghe nàng nhắc đến tên người ta lại

càng thêm kinh ngạc, người kia còn nói tên của mình cho nàng nghe sao?

“Phi Yên, hôm nay đồ ăn không hợp khẩu vị ư?”

Vân Tranh
quan tâm hỏi han, nàng cảm thấy thức ăn rất hoàn hảo, đầu bếp của Phi
Long Sơn chính là ngự trù trong Hoàng Cung, thức ăn toàn là mỹ vị, tất
cả bởi vì thê tử của chủ tử đã khủng bố chủ tử đem thiên hạ đệ nhất trù
đến Phi Long Sơn để thỏa mãn nhu cầu ăn uống của nàng.

Ngọc Phi Yên gật gật đầu, “Huyền U nướng cá ăn ngon hơn”

“Khụ khụ khụ. . . . . .”

Thanh Ảnh đang ăn canh nữa chừng nghe được lời ấy liền phóng ra một ngụm”khụ khụ”

“Tiểu Phi Yên, ngươi nói, khụ khụ…, người nọ nướng cá cho ngươi ăn?

Người đó thanh nhã tôn quí, là nhân vật danh chấn thiên hạ lại đi nướng cá cho nàng?

Vân Tranh cũng trừng to đôi mắt đẹp…

“Đúng vậy, hơn nữa tay nghề Huyền U thật sự không tồi”

Khuôn mặt Long Diệc Hân nhìn không ra biểu tình gì, nhẹ nhàng đem chén canh gà trong hộp bưng ra đặt trước mặt Ngọc Phi Yên.

“Uống”

Nhìn chén
canh gà trước mắt, nàng không nói gì thêm, bưng lên uống một hơi cạn,
mặt kệ không hợp khẩu vị nhưng vì trong bụng của nàng còn có một cục
cưng đang rất cần dinh dưỡng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận